Bá Chủ Mạt Thế

Chương 90: Gây khó dễ

Người lính dẫn Tần Vũ đi thẳng về phía sau, trên ghế có một người đàn ông trung niên nước da màu đỏ đồng đang ngồi uống nước, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, rất cường tráng, nửa thân trên để trần đeo một chuỗi hạt châu, mồ hôi của anh ta chảy ra nhễ nhại, một mảnh cơ bắp phồng lên, nhìn rất có khí lực.



"Ngài Lưu, đây là Tần Vũ, là một người bạn của thiếu tá Lâm Phong, anh ấy muốn nhờ ngài giúp chế tạo vũ khí." Thái độ của người lính dẫn đường với Lưu Thiết Chùy đầy tôn trọng.



Lưu Thiết Chùy ngẩng đầu lên, mắt hơi liếc nhìn Tần Vũ, nhưng anh ta cũng không có ý định đứng dậy: "Nói cho tôi biết yêu cầu của anh đối với vũ khí, sau đó rời đi trước, tôi chế tạo xong những vũ khí này, tôi sẽ giúp anh chế tạo vũ khí sau."



Tần Vũ nghe vậy nhíu mày, nói: "Anh có thể chế tạo vũ khí cho tôi trước được không? Tôi đang rất vội."



Lưu Thiết Chùy nghiêng người liếc một cái: "Anh vội vàng như vậy làm gì? Những vũ khí này tôi làm phục vụ cho Chiến Thần, bọn họ hai ngày nữa sẽ tham gia chiến dịch ‘chém đầu’ của quân đội Thịnh Cảnh Thành, anh còn có thể vội hơn so với bọn họ hay sao?"



Tần Vũ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Anh cứ ưu tiên giúp tôi chế tạo vũ khí trước đi, hơn nữa cũng chỉ là một vũ khí, như vậy sẽ không quá chậm trễ thời gian của anh đúng không?"



“Ha ha, tại sao tôi phải làm vậy?” Lưu Thiết Chùy thản nhiên nói, anh ta dường như không đồng ý với yêu cầu của Tần Vũ.



Điều này khiến Tần Vũ vô cùng đau đầu, không ngờ việc anh đến nhờ chế tạo vũ khí lại không thuận lợi như vậy, tính tình Lưu Thiết Chùy có vẻ không dễ nói chuyện, nhưng hiện tại là Tần Vũ đang có việc nhờ anh ta giúp đỡ nên cũng không thể uy hiếp đối phương được.



Tần Vũ nhìn thẳng vào mắt của Lưu Thiết Chùy, bình tĩnh nói: "Anh muốn cái gì? Tôi có thể cho anh, chỉ cần anh giúp tôi chế tạo vũ khí trước là được."



"Anh có thể cho tôi cái gì? Tiền hay là đồ ăn? Xin lỗi, những thứ này tôi đều không thiếu." Lưu Thiết Chùy uống thêm một ngụm nước: "Đừng lãng phí thời gian của tôi, mau biến nhanh đi! Tôi còn phải làm việc."



"Anh tại sao lại như vậy?" Tần Tiểu Vũ có chút tức giận.



"Tôi như vậy đấy, làm sao? Muốn gì?" Lưu Thiết Chùy hừ một tiếng.



Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng giữa hai bên, người lính dẫn đường vội vàng nói: "Ngài Lưu, anh Tần là bạn của Thiếu tá Lâm Phong, hi vọng ngài có thể nể mặt Thiếu tá Lâm Phong mà giúp anh ấy một chút."



Lưu Thiết Chùy hoàn toàn không nể mặt, anh ta bĩu môi nói: "Thì sao? Lâm Phong thì liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải cho anh ta thể diện?"



Đám người Tần Vũ tuy khó chịu nhưng cũng không biết làm thế nào, Lưu Thiết Chùy này tính tình không hề dễ chịu chút nào, nếu như được đổi đến một nơi không người, Tần Vũ nhất định sẽ dùng sức mạnh để cưỡng ép anh ta, nhưng ở đây là Doanh trại quân đội, cho nên Tần Vũ nhất định phải cân nhắc thật kỹ, nếu anh thực sự dùng vũ lực sẽ chỉ đem lại thêm rắc rối cho anh mà thôi.



"Tần Vũ? Anh làm gì ở đây vậy?" Đột nhiên có một thanh âm vang lên, có mấy người đi tới, Tần Vũ quay đầu nhìn lại, phát hiện những người này anh đều có quen biết.



Tần Vũ nhìn những người mới đến nhưng không nói gì, nhưng Tần Tiểu Vũ lại có chút kinh ngạc: "Là Tôn Vũ?"



Đúng vậy, người vừa nói không ai khác chính là Tôn Vũ, nhìn thấy Tần Tiểu Vũ ánh mắt cảnh giác, Tôn Vũ xua tay, cười khan nói: "Đừng hiểu lầm, tôi không phải tới đây tìm phiền toái."



Tôn Vũ quay đầu nhìn Tần Vũ, ánh mắt nhìn của anh ta vô cùng nóng bóng.



Tần Vũ nhíu mày nói: "Tôi không có hứng thú lại cùng anh đánh nhau, nếu như anh còn dám khiêu khích tôi, tôi sẽ không nương tay như lần trước đâu."



Lời nói của Tần Vũ chắc chắn khiến mọi người kinh ngạc, Tôn Vũ không phải là người bình thường, mà là một trong những Chiến Thần được quân đội Thịnh Cảnh Thành bồi dưỡng, sức mạnh của anh ta chắc chắn là hàng đầu trong tất cả những người tiến hóa!



"Anh ta chính là Tần Vũ, người dễ dàng đánh bại anh sao?" Bên cạnh Tôn Vũ, một người thanh niên ăn mặc giản dị kinh ngạc hỏi.



Tôn Vũ không để ý tới người thanh niên đó, mà vẫn hướng ánh mắt nhìn về phía Tần Vũ, hưng phấn nói: "Tốt rồi, nếu có anh liên thủ với chúng tôi, lần hành động này chúng ta tuyệt đối có lòng tin sẽ thành công, thực lực của anh mạnh hơn chúng tôi rất nhiều, tuyệt đối có thể chém giết, đập tan Trùng tộc!”



Tần Tiểu Vũ giật mình, cô không ngờ rằng Tôn Vũ không để ý đến việc báo thù cho những gì đã xảy ra lần trước tại di tích thượng cổ, chỉ một lòng háo hức nghĩ rằng Tần Vũ tới giúp họ đánh bại Trùng tộc.



Tần Vũ lắc đầu: "Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, tôi tới đây chỉ là để tìm người giúp chế tạo vũ khí, không phải để tham gia chiến dịch ‘chém đầu’, chế tạo vũ khí xong tôi sẽ lập tức rời khỏi Thịnh Cảnh Thành."



Tôn Vũ sửng sốt, vốn tưởng rằng Tần Vũ tới đây tòng quân, không ngờ Tần Vũ lại tới tìm Lưu Thiết Chuỳ chế tạo vũ khí, nụ cười trên mặt Tôn Vũ biến mất, tức giận nói: “Anh thật là hèn! Chiến dịch ‘chém đầu’ lần này là vì người dân của Thịnh Cảnh Thành, cho dù chúng ta có hi sinh, chúng ta cũng sẽ được mọi người ghi nhớ và trở thành những anh hùng chân chính!"



Tần Vũ nhàn nhạt nói: "Tôi không phải anh hùng, cũng không muốn làm anh hùng, mời anh yên lặng chút, thật phiền toái!"



Tôn Vũ vô cùng tức giận, sắc mặt những người xung quanh cũng không tốt, thanh niên ăn mặc giản dị đứng bên cạnh anh ta lạnh lùng nói: "Ha ha, hèn nhát chính là hèn nhát, tôi cảm thấy anh ta đánh bại Tôn Vũ cũng chỉ là may mắn. Bây giờ tôi, Lý Toại Trung, chính thức thách đấu Tần Vũ! Nếu tôi không dạy cho những người hèn nhát, ích kỷ như anh một bài học, anh lại còn tưởng bở nghĩ rằng mình là một nhân vật lớn."



"Mồm miệng tốt nhất nên giữ cho sạch sẽ! Lúc anh trai của tôi đang bận đánh nhau với thây ma, không biết anh còn đang chui vào đâu mà trốn? Anh có tư cách gì mà đòi khiêu chiến anh trai của tôi? Tôi nghĩ anh đánh không lại một cô gái như tôi đâu!” Tần Vũ không nói gì, nhưng Tần Tiểu Vũ lại tức giận, cô biết Tần Vũ không tham gia chiến dịch ‘chém đầu’ là vì anh hiểu chuyện, một việc đã không có ý nghĩa gì thì không nhất thiết phải làm, đây không phải là hèn nhát. Cô nhớ rõ rành rành từng màn chiến đấu sinh tử khốc liệt của Tần Vũ. Cô không bao giờ cho phép người khác nói xấu về Tần Vũ.



Và Đạo Diệc cũng cảm thấy những gì người đàn ông tên Lý Toại Trung này nói hơi quá đáng, anh ta nói: “Thôi anh trai, đừng nói lảm nhảm nữa, anh Tần rời đi chỉ vì anh ấy biết rằng mọi suy tính của các anh chắc chắn không thể thực hiện được, Thịnh Cảnh Thành khí số đã tận, nó sẽ gặp một đại họa lớn trong tương lai gần, điều này không phải người bình thường có thể ngăn cản. Số trời đã định rồi!"



Hai ngày nay trên đường cùng Tần Vũ tới Doanh trại quân đội, Đạo Diệc đã sớm ngưỡng mộ thực lực của Tần Vũ, đám thây ma cường đại kia ở trước mặt Tần Vũ chỉ giống như một món đồ chơi không hề có một chút uy hiếp nào, nếu là Đạo Diệc đối mặt với đám thây ma này, chỉ có thể nhốt chúng lại bằng Bùa Khốn Yêu và sau đó bỏ chạy.



Tuy Đạo Diệc cũng rất nặng lòng chính nghĩa, nhưng được sư phụ đạo sĩ dạy dỗ từ nhỏ, nếu như gặp phải chuyện bất bình có năng lực cứu được liền cứu, không có năng lực vậy phải biết giữ mình, phải giữ được an toàn cho bản thân thì tương lai mới có thể cứu giúp được nhiều người hơn, bằng không nhiều chuyện, chỉ tự làm hại chính mình mà thôi cũng sẽ không đem lại bất kỳ ý nghĩa gì, không thay đổi được kết quả của sự việc.



Lý Toại Trung phớt lờ Đạo Diệc, nhưng lại dán chặt mắt vào Tần Tiểu Vũ, trong mắt anh ta hiện lên một tia nguy hiểm: "Cô gái, tôi không giống những người khác đâu, tôi sẽ không bao giờ tỏ ra thương xót khi phải đối mặt với phụ nữ. Hơn nữa, cô có biết tôi là ai không?"



Lý Toại Trung này có thể đi cùng Tôn Vũ, và có thái độ kiêu ngạo như vậy, Tần Tiểu Vũ cũng đoán ra rằng anh ta chắc cũng là một Chiến Thần mà quân đội Thịnh Cảnh Thành bồi dưỡng, nhưng Tần Tiểu Vũ không hề có chút sợ hãi nào. Trình độ thực lực của Chiến Thần cô đã từng thấy qua, hiện tại cô đã là người tiến hóa cấp hai, lại còn có thể sử dụng năng lực Cường Hóa cấp ba, cô hoàn toàn có thể cho tên Chiến Thần ăn nói lung tung này hiểu được như thế nào là lực lượng nghiền ép.



Tần Vũ cũng cảm thấy Lý Toại Trung này rất phiền phức, mặc dù anh ấy tin tưởng Tần Tiểu Vũ, nhưng anh ấy sẽ không để cô ấy có bất kỳ tổn thương gì, khi cần anh ấy định đích thân dạy cho Lý Toại Trung này một bài học… Đúng lúc này thì có một người xen ngang cuộc đấu khẩu giữa hai bên, nhóm người Tần Vũ và nhóm người Tôn Vũ.



“Có phải anh muốn rời khỏi Thịnh Cảnh Thành?” Người nói xen vào chính là Lưu Thiết Chùy, ánh mắt của anh ta hừng hực nhìn Tần Vũ.



Tần Vũ khẽ gật đầu, anh có chút khó hiểu vì sao Lưu Thiết Chùy lại hỏi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận