Bá Chủ Mạt Thế

Chương 49: Bảo vật di tích thượng cổ

“Đám bao cỏ?” Lời nói của Tần Vũ lọt vào tai mọi người, tất cả đều bị lời nói ngạo mạn của Tần Vũ làm cho sửng sốt.

"Tần Vũ thật sự không sợ chết sao?" Miêu Thụy lẩm bẩm nói, theo anh ta Tần Vũ vừa thấy Lý Hồng Minh đưa cành ô liu thì nên tiếp nhận ngay, việc đó không chỉ có thể cứu mạng Tần Vũ, mà còn đưa Tần Vũ đến vị trí Chiến Thần mà tất cả cường giả tiến hóa luôn mơ ước, sau khi bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không còn cơ hội nào như vậy nữa.

Nhưng Tần Vũ chẳng những không đồng ý, ngược lại còn làm ra vẻ ngạo mạn, theo suy nghĩ của Miêu Thụy mà nói, đây là một hành động ngu xuẩn cầu chết.

"Anh ta muốn chết... hay là anh tự tin có thể đánh bại cả sáu Chiến Thần?" Đầu óc Tô Nguyên trống rỗng, anh không nghĩ Tần Vũ là hạng người muốn chết, hay thiếu suy nghĩ, với loại thái độ kiêu ngạo như vậy, nếu không phải tìm chết, vậy chỉ còn khả năng Tần Vũ có lòng tin tất thắng, có thể đánh bại cả sáu Chiến Thần liên thủ.

Nhưng việc này có khả thi không? Sáu trên tổng cộng mười Chiến Thần hàng đầu Thiên Mông Thành liên thủ, ở thời kỳ đầu Tận Thế này, cơ bản không có bất luận cường giả tiến hóa nào đủ sức mạnh cường đại lấy một chọi sáu!

"Lên thôi, các vị Chiến Thần, hãy dạy cho hắn một bài học khiêm tốn đi!" Càng nhiều người tỏ ra phẫn nộ, tràn ngập chính nghĩa, Tần Vũ giết mấy trăm cường giả tiến hóa, Lý Hồng Minh đưa ra đề nghị với điều kiện hào phóng như vậy đã là ngoại lệ, Tần Vũ chẳng những cự tuyệt không nhận, còn thốt ra những lời ngông cuồng, yêu cầu Thủ lĩnh của Thiên Mông Thành đứng ra xin lỗi, và gọi Chiến Thần của Thiên Mông Thành God War là một đám bao cỏ, thật khó để họ có thể chịu đựng được chuyện này.

Thần sắc trên mặt của Cẩu Thiên Sương đầy vẻ coi thường, hừ lạnh một tiếng: "Thằng nhãi kiêu ngạo!"

Và Phan Văn Bân cũng chế nhạo: "Kiêu ngạo gì nữa thằng đó bị điên thì đúng hơn?"

Tần Vũ hờ hững nhìn bọn gã: "Hai kẻ bại tướng, một lát nữa rảnh, sẽ chặt đầu hai người các ngươi xuống."

"Mày. . . " Cẩu Thiên Sương cùng Phan Văn Bân nghe đến hai chữ bại tướng thì mặt đỏ bừng, quả nhiên vừa rồi bọn gã đã bại, nếu những Chiến Thần khác không có ra tay, hiện tại chắc đều đã chết ở trong tay Tần Vũ trong tay.

Đổng Khinh Viêm, người có mái tóc dài và đỏ rực như ngọn lửa, lạnh lùng nhìn Tần Vũ: "Tôi thừa nhận rằng anh có một chút thực lực, nhưng anh lại quá kiêu ngạo, anh sẽ sớm phải chết thôi."

Biến thành dị nhân với dây leo bao phủ quanh thân, Tống Tinh liếm liếm môi: "Tao hi vọng khi những dây leo thân thương của tao siết nát xương cốt, mày vẫn có thể giữ được cái tính ngoan cố như vậy."

Viêm Cao thở dài: "Chính ngươi lựa chọn, không trách ta được."

Mà Chu Ngọc lại lộ ra một nụ cười mê người: "Tiểu đệ đệ, ngươi thật lớn gan, tỷ tỷ thích ngươi, thật sự là không nỡ làm gì ngươi."

Lý Hồng Minh hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tần Vũ, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng..."

Tần Vũ mất kiên nhẫn cắt ngang lời của Lý Hồng Minh, và đưa tay ra làm động tác khiêu khích về phía mọi người: "Nào, đừng nói nhảm nữa, lấy sáu đánh một còn làm như vinh quang lắm vậy."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều cực kỳ âm trầm, sáu Chiến Thần đối mặt với một cường giả tiến hóa thật sự không phải là vinh quang gì, sáu Chiến Thần nếu không liên thủ, cho dù có thể thắng, chắc chắn sẽ có thương vong.

"Mày muốn chết, tao sẽ tiễn giúp một tay!" Cẩu Thiên Sương vốn đã cực kỳ nóng nảy, giờ khắc này cũng không nhịn được nữa, gã là người đầu tiên ra tay với Tần Vũ.

Băng sương!

Cẩu Thiên Sương đứng vận khí, rồi toàn lực kích phát năng lực Băng, hơi ẩm trong không khí nhanh chóng ngưng kết, lông mày trên mặt gã phủ một tầng sương muối, gã khẽ kêu một tiếng, rồi dẫm chân mạnh xuống mặt đất, một tầng băng sương dày ngưng tụ trên mặt đất, ngay dưới chân gã, sau đó lan tràn nhanh về phía Tần Vũ.

Trong tầng băng ngưng tụ trên mặt đất, từng cây cột băng sắc bén nổi lên thành các cột nhọn, như muốn xiên thẳng vào người Tần Vũ.

"Hừ!"

Tần Vũ hừ lạnh một tiếng, Lửa tím rót vào lòng bàn chân, anh đột nhiên bước ra, ngọn lửa chạy dọc theo chân rót vào mặt đất, mặt đất đột nhiên giống như bề mặt miệng núi lửa, rung lắc và phun trào từng ngọn lửa dài quét về phía tâng băng sương và các cọc băng.

Gần như trong nháy mắt, các cột băng và băng sương trên mặt đất tan ra thành nước, ngọn lửa vẫn chạy theo mặt băng tràn về hướng Cẩu Thiên Sương.

Cẩu Thiên Sương cả kinh, hiển nhiên gã cũng là cường giả tiến hóa bậc hai, nhưng gã vẫn không hiểu nổi vì sao năng lực Băng của gã không địch lại được năng lực Lửa của Tần Vũ. Dù nghi hoặc Cầu Thiên Sương không dám suy nghĩ lâu thêm, vì bây giờ gã biết không phải thời điểm thích hợp.

Ngọn lửa đến dưới chân Cẩu Thiên Sương, bao vây lấy gã. Cẩu Thiên Sương, với tư cách là một trong mười Chiến Thần của Thiên Mông Thành, chắc chắn không phải là tân binh thiếu kinh nghiệm chiến đấu, mặt đất dưới chân gã ngưng kết thành một tảng băng lớn, và tảng băng đó không ngừng mọc thẳng lên, cho đến khi đi cao như một ngọn núi nhỏ tầm chục mét, gã bèn nhảy ra khỏi vòng bao vây của ngọn lửa màu tím.

Vững vàng đáp xuống trên mặt đất, Cẩu Thiên Sương hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy tảng băng như ngọn núi nhỏ vừa được ngưng tụ bởi năng lực Băng của gã, đã bị lửa nóng thiêu đốt tan chảy thành vũng nước lớn.

Theo sau hành động của Cẩu Thiên Sương, năm Chiến Thần còn lại cũng bắt đầu phản ứng, lần lượt phát động công kích Tần Vũ.

"Viu!"

Có một âm thanh rất nhỏ trong không khí, mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được từng đợt khí tức nguy hiểm trong không khí, đến từ những phi kiếm Niệm Lực của Phan Văn Bân.

"Đinh đang… đinh đang… đinh đang!"

Đối mặt với những phi kiếm vô hình này, cường giả tiến hóa bình thường nhất định rất đau đầu, nhưng Tần Vũ có một tia cảm ứng tinh thần, dễ dàng đánh chặn từng phi kiếm một.

Mặc dù phi kiếm là ý niệm vô hình tạo nên từ Niệm Lực của Phan Văn Bân, bản chất rất dễ che giấu thích hợp đánh lén, nhưng uy lực lại không phải là quá tốt, Tần Vũ ngăn chặn phi kiếm của Phan Văn Bân còn dễ dàng hơn so với việc ngăn chặn băng đao của Cẩu Thiên Sương.

"Thử đỡ đòn của ta xem!"

Lúc này, Viên Cao cũng đã đánh tới Tần Vũ, trên tay anh ta đeo một đôi quyền sáo (găng tay sắt), bao phủ toàn bộ cánh tay của anh ta, vũ khí này tỏa ra một màu sắc kỳ lạ.

Tần Vũ hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ là vũ khí Bảo vật, có thể tăng phúc lực lượng?"

Không sai, đôi quyền sáo này là bảo vật đến từ di tích thượng cổ, chẳng những là vũ khí có thể bảo vệ nắm đấm và cánh tay, còn có thể tăng lực cánh tay của Viêm Cao lên gấp năm lần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận