Bá Chủ Mạt Thế

Chương 155: Gặp lại người quen

Hiện tại là tận thế, không biết còn phải ở lại nơi quỷ quái này bao lâu nữa mới có thể ra ngoài, nhìn thấy Tần Vũ có thể dễ dàng giết chết ba người tiến hóa Cố Dũng, Thẩm Chung và Đào Dã, Kim Trạch Thiên phán đoán Tần Vũ có thực lực rất mạnh, muốn tính kế khuất phục Tần Vũ làm tay sai cho mình.



Tần Vũ lắc đầu từ chối, kiếp trước anh không gia nhập bất kỳ thế lực nào, một mình sinh tồn giữa tận thế, hiện tại anh có đủ tiềm lực càng không muốn gia nhập thế lực nào, anh cũng chưa từng nghe qua tên Kim Trạch Thiên, đương nhiên là không thể có chuyện anh làm thuộc hạ của y.



Kim Trạch Thiên thấy vậy cũng không tức giận, ngược lại gật đầu tán thành: "Khá lắm, cường giả nên có kiêu ngạo của cường giả, nhưng đối mặt một cường giả mạnh hơn anh, anh cần phải biết tôn trọng!"



Nói xong khí tức của Kim Trạch Thiên lập tức thay đổi, một luồng khí tức cường đại quét ra xung quanh gạt bay đi đất đá dưới mặt đất, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều cảm nhận được, mắt của Tần Tiểu Vũ híp lại vẽ thành một đường cong, khuôn mặt xinh đẹp tinh nghịch nói: "Người tiến hóa cấp hai?"



"Đúng vậy!" Kim Trạch Thiên nhìn thấy vẻ mặt Tần Tiểu Vũ thay đổi, y tưởng cô gái trẻ xinh đẹp kia đang kinh ngạc không thôi, tự hào nói: "Tôi là một trong số ít những người đầu tiên đến nơi này và còn sống sót đến nay. Tôi đã trở thành người tiến hóa từ hai tháng trước, hơn nữa ở vài ngày trước tôi còn tiến hóa lên cấp hai. Thực lực của tôi rất mạnh, hai người không thể tưởng tượng nổi đâu!”



Kim Trạch Thiên đúng là có vốn để tự hào, thời điểm này con người sinh sống khắp nơi trên thế giới hẳn đều đã phát hiện ra công dụng của khối năng lượng tiến hóa trong cơ thể của thây ma và dị thú. Rất nhiều người đã trở thành người tiến hóa, nhưng đã số vẫn là người tiến hóa cấp một, trình độ tiến hóa thể chất nội trong cấp một cũng là rất yếu, dù sao khối năng lượng tiến hóa quá quý giá.



“Phì!” Tần Tiểu Vũ rốt cục nhịn không được bật cười, người tiến hóa cấp hai xác thực hiếm thấy, nhưng cô cũng đã thấy qua ba người Cú Ma, Dương Cảnh Lăng và Lục Vân. Không chỉ vậy, Tần Tiểu Vũ và Tần Vũ cũng đã sớm trở thành người tiến hóa cấp hai, mặt khác còn là người tiến hóa tiến hóa cấp hai sở hữu ba năng lực cấp ba, trừ thể chất mọi khía cạnh khác đều không khác gì người tiến hóa cấp ba, ngay cả Tuyệt Không, một thây ma cấp hai cao giai, sở hữu năng lực Không Gian cường đại, đấu tay đôi một với một, vẫn bị Tần Vũ giết chết, những người tiến hóa cấp hai bình thường thực sự chẳng là gì trong mắt Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ. Sợ rằng người đàn ông họ Kim này gặp Tiểu Hỏa còn đánh không lại, ‘thật đáng tự hào’ quá cơ!



Chỉ trong vài ngày Tần Vũ đã giết chết ba sinh vật tiến hóa cấp hai cường đại!



Nhìn Kim Trạch Thiên vẫn đang ưỡn ngực vận khí ra vẻ, Tần Tiểu Vũ lại càng buồn cười, cô ôm bụng cười đến đau ruột.



Kim Trạch Thiên thấy Tần Tiểu Vũ cười cợt, y có chút bất an, nhưng nghĩ lại Tần Tiểu Vũ chỉ là một thiếu nữ, y đắn đo thân phận, nên cũng không nói gì, nhưng một người đàn ông đằng sau lưng của y lập tức quát to: "Con nhỏ kia, sao mày dám vô lễ với thủ lĩnh Kim? Mày có biết bao nhiêu quái vật mạnh mẽ, thậm chí cả ‘Tử Thú’ đều đã chết gục dưới chân thủ lĩnh Kim không?"



“Không biết.” Tần Tiểu Vũ trưng ra một khuôn mặt ngô nghê lắc đầu trả lời, “Dù sao tôi cười vì buồn cười thôi, ông ta có mạnh hay yếu có liên quan gì. Giết nhiều lắm sao? Bao nhiêu mấy chục hay mấy trăm?”, cô không nhịn được lại cười bò ra.



Từ khi tận thế ập đến, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ hầu như không có lấy một ngày nghỉ, mỗi ngày bọn họ đều liên tục săn giết thây ma, dị thú, dị tộc. Tổng số lượng quái vật bị hai người giết từ đầu tới giờ phải tính bằng hàng vạn.



Tần Vũ nhìn đối mắt với Kim Trạch Thiên, bình tĩnh nói: "Thôi thế này đi, tôi đấu với ông một trận, nếu như ông thắng, tôi sẽ đồng ý tham gia về phe của ông, nếu như ông thua, mọi chuyện xí xóa."



“Tốt!” Kim Trạch Thiên nghe vậy khóe miệng hơi nhếch lên, y đối với thực lực của mình thì tuyệt đối tin tưởng.



Kim Trạch Thiên siết chặt nắm đấm, sau vài giây, nắm đấm đã ngưng tụ một tầng kim quang bao phủ, như một cái găng tay đấm bốc bằng ánh sáng, khí thế của y cũng đều đặn tăng lên.



Tần Vũ phán đoán sơ bộ dựa theo khí tức của Kim Trạch Thiên, thể chất của y trong khoảng từ gấp hai mươi hai lần đến hai mươi lăm lần thể chất của người bình thường, loại thực lực này quả nhiên hiếm thấy, hiện tại xứng với một câu ‘Phụng mao lân giác’ trong nhân loại!

(Phụng mao lân giác: lông phượng sừng kỳ lân, thành ngữ dùng để ví người hoặc sự vật trân quý hiếm có)



Tần Vũ không muốn dùng Huyết Diễm trường thương, anh không phải kẻ khát máu thích lạm sát, đám người Cố Dũng, Thẩm Chung, Đào Dã phải chết là vì đụng tới vảy ngược của anh, Kim Trạch Thiên không có xung đột gì lớn với anh, mặt khác nếu như anh giết Kim Trạch Thiên, những người tiến hóa đi theo y nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ, giết hết bọn họ là điều không cần thiết!



Kim Trạch Thiên cau mày lại, bởi vì y nhìn ra Tần Vũ dường như muốn nhường y công kích trước, người thanh niên này không có ý định chủ động xuất kích lại rất bình tĩnh, y biết mình nên thực sự nghiêm túc với trận đấu này, người thanh niên này nhất định có chỗ dựa nào đó, từ đó nắm chắc phần thắng mới có thể ‘phong khinh vân đạm’ như vậy.

(Phong khinh vân đạm: gió nhẹ mây nhạt, ý biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, bình tĩnh)



“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đúng lúc này, truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, lại một đám người chạy vội tới nơi đây, những người này đều tới từ hướng căn cứ bên dưới kia.



Có đến gần tám mươi người xuất hiện, nhưng mơ hồ bọn họ chia thành ba phe khác nhau.



"Ồ? Lão Kim, rảnh rỗi ở đây làm gì vậy?" Một người đàn ông cười to, người này khoảng hơn ba mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, nhìn vạm vỡ và khỏe khoắn vô cùng.



“Cố Dũng, Thẩm Chung, Đào Dã đều chết sao?” Một người đàn ông khác vừa nói, có một cái mũi khoằm như mũi ưng, khuôn mặt dữ tợn, đang nhíu mày.



“Thủ lĩnh!” Hứa Khải và người thiếu niên gầy gò bên cạnh đều vội chạy tới đứng cạnh người đàn ông vạm vỡ, ông ta cũng khẽ gật đầu với hộ: “Hứa Khải, Khổng Vĩ, nơi này xảy ra chuyện gì?”



Người đàn ông vạm vỡ này là Chu Cường, một trong ba thủ lĩnh của căn cứ ở xa bên dưới, và người đàn ông có chiếc mũi ưng là Tôn Bằng, người thủ lĩnh cuối cùng trong ba thủ lĩnh của căn cứ.



Hứa Khai và Khổng Vĩ lần lượt thuật lại toàn bộ những chuyện xảy ra, Chu Cường nhìn sang Kim Trạch Thiên và Tần Vũ: "Lão Kim, ông muốn đấu với anh ta một trận sao?"



Còn Tôn Bằng thì khoanh tay, không nói lời nào, tỏ rõ ý mình chỉ đang xem kịch.



Kim Trạch Thiên khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tần Vũ: "Bắt đầu chiến đi!"



Tần Vũ gật đầu: "Được, triển thôi."



Kim Trạch Thiên cũng không muốn bị nhiều người vây xem như vậy, nghe Tần Vũ nói vừa dứt lời, đang định xuất thủ công kích, từ xa vọng đến những tiếng la hét kích động: "Anh Tần! Anh Tần! Anh Tần!"



Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ nghe thấy giọng nói này thì sửng sốt, giọng này rất quen thuộc, quay đầu lại thì phát hiện trong đám người có một thân hình không cao lắm đang cố gắng hết sức chen về phía bên này và không ngừng la hét vẫy tay về phía họ.



"Anh, là Đạo Diệc!" Tần Tiểu Vũ vui mừng vội nói, "Đạo Diệc, anh không gặp việc gì chứ? Tốt quá!"



Đó là một chàng trai trẻ, chính xác là Đạo Diệc!



Thấy Đạo Diệc, Tần Vũ cũng thoáng yên tâm về anh ta, anh vẫn có ấn tượng rất tốt với Đạo Diệc, hôm qua anh muốn đối phó với Ngũ Độc Thú trong rừng Thông Đỏ, vì vậy mọi người đã tạm từ biệt để Đạo Diệc theo đội ngũ Lý Nguy rút lui. Bây giờ nhìn thấy Đạo Diệc vẫn ổn, Tần Vũ có tâm trạng tốt hơn nhiều.



Đạo Diệc chạy tới bên cạnh Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, vô cùng phấn khởi: “Hai người không bị thương gì chứ, lúc hai người đang chiến đấu với con rắn đen biến dị khổng lồ đó, tôi đã rất lo lắng.”



Tần Vũ vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhìn lướt qua Đạo Diệc và hỏi: "Tư lệnh Lý và những người khác ở đây?"



"Tần Vũ!" Lúc này, từ giữa đám người tách ra, hơn mười người nữa đi tới bên cạnh Tần Vũ, người dẫn đầu có tuổi tác chừng bốn mươi, hai bên tóc mai đã điểm bạc, nhưng thần thái trên khuôn mặt lại cực kỳ uy nghiêm, để người khác chỉ vừa nhìn thấy đã không khỏi sinh lòng khâm phục, người này chính là Lý Nguy.



"Ha ha, anh Tần, vẫn ổn đúng không? Quá tốt rồi!" Người cười ra tiếng là Lâm Phong, không chỉ có Lâm Phong trong những người vừa tới còn có Cú Ma, Lục Vân, Dương Cảnh Lăng và nhóm người tiến hóa đứng đầu đội ngũ của Lý Nguy đều trong nhóm này. Bọn họ thủ hộ và bảo vệ bên người của Lý Nguy.



"Lý tiên sinh, các người quen biết sao?" Kim Trạch Thiên, Chu Cường, Tôn Bằng nhìn thấy một màn này, đều có vẻ ngạc nhiên.



Đội ngũ của Lý Nguy mới đến nơi này ngày hôm qua, trong nhóm chỉ có khoảng hai mươi người, nhưng mỗi người đều là người tiến hóa tinh anh. Bộ dạng của Lý Nguy thì tràn đầy uy nghiêm, những người đi bảo vệ bên cạnh Lý Nguy, đều toát ra khí thế của cường giả, e rằng cũng là người tiến hóa cấp hai như bọn họ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận