Bá Chủ Mạt Thế

Chương 169: Thu hoạch bắp

Đương nhiên Khổng Vĩ không phải là Tần Vũ, năng lực Mắt Ưng với Khổng Vĩ không khác gì gân gà, anh ta khá thất vọng với năng lực này, Mắt Ưng không tăng thêm cho anh ta được mấy phần sức chiến đấu, khi mới trở thành người tiến hóa, Khổng Vĩ mỗi lần sử dụng năng lực là đau đầu chóng mặt muốn ngất đi, vì vậy hiện giờ vai trò của anh ta trong căn cứ là một trinh sát nhưng anh ta cũng không dám dồn quá nhiều năng lượng gien khi sử dụng Mắt Ưng, và cũng tự hạn chế trường thị lực của mình như người bình thường là một trăm tám mươi độ. Tuy là vậy theo trình độ tiến hóa tăng lên, Không Vĩ vẫn là một trinh sát hợp cách, hiện tại anh đã có thể nhìn thấy một con muỗi đập cánh từ cách xa cả nghìn mét.



Mọi người đi theo sự chỉ dẫn của Khổng Vĩ, và không lâu sau bọn họ đã tìm thấy những cây bắp biến dị.



Những cây bắp biến dị này mọc trên một mảnh đất khá vuông vức, thân cây rất mập, to bằng cổ chân người, cao phải gần hai mét, các bắp mọc trên ngọn không có lá và râu bắp bao quanh, mà lộ rõ những hạt bắp trần trụi, không màu và trong suốt như pha lê.



Cây bắp biến dị là biến dị thực vật có thể ăn được phổ biến ở nơi này, là lương thực chính của những người sống sót trong căn cứ, trái với vẻ ngoài long lanh đẹp đẽ, mùi vị của nó rất tệ, đã không dẻo ngọt, lại vừa cứng vừa đắng, Tần Tiểu Vũ và Tần Vũ cũng đã từng ăn nó vào bữa ăn ngày hôm qua.



“Triển khai đi thôi, vừa dạo một vòng đã có thu hoạch.” Địch Thiếu Phong nói.



"Vâng, Anh Địch." Hứa Khai vội vàng gật đầu vâng dạ. Địch Thiếu Phong và Bạch Tiểu Na tại căn cứ có địa vị rất cao, chính là bởi thực lực mạnh mẽ của bọn họ, ngay cả ba vị thủ lĩnh của căn cứ cũng phải cư xử lễ phép, nhường nhịn đối với hai người họ.



Hứa Khai hít sâu một hơi, hai tay đưa ngang vai, hai chân bằng vai như động tác tập thể dục buổi sáng, những làn gió thổi nhẹ xung quanh phạm vi cả trăm mét nhanh chóng hợp lại thành một luồng gió thật mạnh duy nhất, luồng gió cuộn theo không khí trong lành và bay quanh quẩn khắp người của Hứa Khai, sau đó hai bàn tay của Hứa Khai khép các ngón tay lại, đầu ngón tay phát sáng màu xanh lam, anh ta đưa hai cánh tay lên cao và chém xuống như đao, liên tiếp chém ra hơn chục phát, chỉ thấy những luồng khí màu lam nhạt ngưng tụ ra, rồi nối tiếp nhau như những lưỡi đao hướng về những cây bắp biến dị kia mà bay đến…



"Rất khá! Sở hữu năng lực Gió thuộc hệ Tự Nhiên. Thể chất còn yếu, nhưng khả năng điều khiển năng lực lại tốt." Tần Vũ nhìn Hứa Khai mà khẽ gật đầu thầm khen.

Trước khi Tần Vũ cất lời thầm khen vừa rồi, thì những lưỡi đao gió màu lam nhạt của Hứa Khai nối tiếp bay đến gần những cây bắp biến dị, bèn lóe sáng phân tách thành rất nhiều lưỡi đao nhỏ hơn bắn ra xung quanh, nhìn mà thấy cực kỳ hoa lệ đẹp mắt, vô vàn những lưỡi đao gió nhỏ xíu như những lưỡi dao gọt hoa quả chém rụng từng bắp một trên phần ngọn của những cây bắp biến dị xuống mà không mảy may làm tổn thương đến phần thân cây.



Những người còn lại cũng phải thầm khen một tiếng “Hay!” Dù cùng một năng lực, ở trong tay những sinh vật tiến hóa khác nhau cũng sẽ phát huy ra uy năng khác nhau. Một là xét theo phía sinh vật tiến hóa đó, có khả năng vận dụng thành thạo năng lực không, các chiêu thức triển khai năng lực có đa dạng, có hữu dụng hay không, có tư duy phát triển tiềm lực của năng lực không. Hai là xét theo phía năng lực, có tương thích với sinh tiến hóa sở hữu năng lực hay không, độ phù hợp càng cao, năng lực phát huy sẽ càng mạnh mẽ. Ví dụ hai trường hợp tương thích và không tương thích, chính là con Hóa Thú với năng lực Không Gian và con rắn đen biến dị khổng lồ với năng lực Ẩn Hình. Con Hoa Thú còn có tên gọi là Phệ Giới Hoa, bản thân nó đã có thể cắn vỡ không gian sau lại sở hữu thêm năng lực Không Gian đương nhiên sẽ càng lợi hại. Còn con rắn đen biến dị khổng lồ với thân hình quá khổ, thân thể bốc mùi ôi thối trừ lần công kích đầu tiên, còn lại coi như là tự phế đi năng lực Ẩn Hình (Chương 119).

Nhìn qua là biết Hứa Khai đã phải dành rất nhiều thời gian luyện tập cũng như thực chiến mới có thể sử dụng năng lực thành thạo được như bây giờ. Đến cả như Tần Vũ, người đã sở hữu năng lực Lửa cấp ba, kỹ năng sử dụng năng lực Lửa không thể nói là không thành thạo, anh cũng đã phải khổ luyện rất nhiều, nhưng lại khó có thể phóng đao lửa đẹp mắt và hiệu quả như Hứa Khai. Vô số lưỡi đao gió đã được tách nhỏ rồi bắn ra xung quanh, lại được điều khiển chém đồng thời một lúc, một cách vô cùng chính xác! Bởi vì kỹ năng sử dụng năng lực Lửa mà Tần Vũ luyện tập chủ yếu là thiên về cận chiến của đấu sĩ.



"Làm sao mà phải màu mè đến vậy?" Nhìn anh ta còn không lỡ tay chém hụt vào thân cây bắp biến dị một nhát nào trong vô số nhát chém, trong lòng thì Tần Tiểu Vũ cũng khâm phục Hứa Khai lắm, nhưng cô cũng có chút ghen tị với người tiến hóa trình độ thấp hơn mình lại có kỹ năng tốt hơn, bèn bĩu môi nói.



Hứa Khai cười khổ giải thích: "Chu kỳ sinh trưởng của những cây ngô biến dị này rất nhanh, chỉ cần thân và rễ của chúng không bị tổn hại, sau vài tuần là có thể thu hoạch trở lại."



“Thì ra là thế!” Tần Tiểu Vũ hơi thẹn, vội tiến lên hỗ trợ mọi người thu hoạch bắp.



Không lâu sau, tất cả bắp đều được cho vào những bao tải lớn bện lại từ một loại thực vật biến dị, Tần Vũ và Tần Vũ tuy có không gian dự trữ nhưng đều không sử dụng, cùng với mọi người phân ra mỗi người một bao tải cõng lên lưng. Với sức của người tiến hóa đừng nói một bao tải lớn, vài bao tải lớn cũng có thể cõng được.



Hứa Khai và Khổng Vĩ cũng chính là bộ đôi được giao nhiệm vụ chuyên đi tím kiếm lương thực cho căn cứ.



“Mùi gì khó ngửi quá?” Bỗng Tần Tiểu Vũ bóp nhẹ chóp mũi để đỡ ngửi thấy một mùi ôi thiu hôi thối, không biết từ đâu truyền tới, khứu giác của sinh mệnh tiến hóa cấp ba đương nhiên rất linh mẫn.



Khổng Vĩ cảnh giác, sử dụng Mắt Ưng quan sát một lượt, lớn tiếng nhắc nhở mọi người: "Cẩn thận, có ‘Tử thú’ tới!"



"Uỳnh! Rầm! Rầm… Rầm!"



Quả nhiên, ngay sau đó truyền đến tiếng bước chạy dồn dập, mặt đất rung chuyển, một bóng đen to lớn lao thẳng về phía bọn họ, hình dáng là một con tê giác lớn, dài ba bốn mét.



Trên đầu con tê giác lớn này có một chiếc sừng dài gần một mét hơi cong.



Toàn thân con tê giác một sừng đã bị thối rữa, khi chạy còn thỉnh thoảng rơi ra cả vụn thịt, không cần phải nói thêm cũng biết đây rõ ràng là một thi thú.



Đôi mắt của con tê giác một sừng này to như hai quả bóng có màu đỏ như máu, tê giác ban đầu là động vật ăn cỏ, nhưng sau khi trở thành thi thú, nó mọc ra những chiếc răng nanh sắc nhọn giống con người biến thành thây ma, cực kỳ hung dữ, tông về hướng nhóm người “rầm rầm” như xe tải cỡ nhỏ, đá sỏi màu đỏ cùng bụi đất bắn lên mù mịt rẽ sang hai bên như rẽ sóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận