Bá Chủ Mạt Thế

Chương 59: Tới trễ

**Cám ơn bạn đọc vth3sd8687, Mun Mun và huynh Kiennh1982 đã đề cử Ngọc Phiếu cho Bộ truyện Bá Chủ Mạt Thế - Nhóm dịch sẽ bom chương luôn hôm nay và mai!**

Nhìn hình ảnh trán Đổng Khinh Viêm be bét máu, những người có mặt trên quảng trường bàng hoàng và cảm thán ‘làm sao có người mạnh đến như vậy’, Thập đại Chiến Thần Thiên Mông Thành đại biểu cho những cường giả tiến hóa hàng đầu trong hàng trăm ngàn người ở Thiên Mông Thành, bọn họ có chiến lực cao nhất trong toàn Thiên Mông Thành, nay bị một kẻ xa lạ cường hãn đánh bại, điều này không phù hợp với nhận thức của mọi người chút nào!

"Ngươi. . . ngươi. . . " Lý Hồng Minh thở hồng hộc, cố nén cảm xúc giận giữ muốn nổ tung, hai mắt đỏ hoe, ông ta không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như vậy, tuy rằng tức giận, nhưng ông ta càng thêm sợ hãi, Tần Vũ rốt cuộc là ai? ? Sẽ còn mạnh đến mức nào! Quá đáng sợ!

Tần Vũ đã có chút không kiên nhẫn, Tần Vũ đi tới bên người Chu Ngọc, lấy một tay siết cổ Chu Ngọc, trong khi đó bản sao Tần Vũ cũng làm tương tự với Viên Cao.

Tần Vũ nhàn nhạt nói: "Lý tư lệnh, ngươi mau đưa ra quyết định, mau xin lỗi vì đã đối xử bất công với ta, sau đó đáp ứng hết thảy yêu cầu của ta."

Hàm răng Lý Hồng Minh cắn chặt vào nhau đã sắp gãy, ông ta làm sao có thể trước mặt nhiều người cúi đầu xin lỗi một thằng nhóc như vậy?

Tần Vũ thấy vậy, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng: "Chẳng ai có thể cản ta đâu. Cho các người mười giây, sau mười giây, cuộc giết chóc bắt đầu."

Tần Vũ không có chút nhân từ, Khổng Định Quốc không tiếc công sức, luôn muốn lấy mạng của Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, trong mắt Khổng Định Quốc, hai anh em Tần Vũ chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến có thể dễ dàng bị ông ta bóp chết mà thôi. Không cần nói thẳng, chỉ cần bày tỏ thái độ, những cường giả tiến hóa đi theo ông ta sẽ liều mạng lấy đầu Tần Vũ để đòi công.

Chỉ tiếc bọn họ không có thực lực giết Tần Vũ, cho nên đều phải chết, cũng không oán trách ai được, muốn giết người, phải chuẩn bị tâm lý bản thân có thể mất mạng là chuyện đương nhiên.

Lý Hồng Minh cùng Triệu Hưng Thụy nhất định là biết chuyện, nhưng bọn họ cũng không có ý định ngăn cản, cứ mặc nhiên coi như chuyện nhỏ, đương nhiên sẽ không vì một tiểu nhân vật như Tần Vũ, mà làm chuyện ngu ngốc đắc tội với Khổng Định Quốc.

Dù Tần Vũ thể hiện sức mạnh to lớn của mình và giết chết những cường giả tiến hóa muốn giết anh ta, Lý Hồng Minh và Triệu Hưng Thụy vẫn đứng bên cạnh Khổng Định Quốc.

Ngay cả sau khi Tần Vũ mạnh mẽ đánh bại tất cả các Chiến thần phe Khổng Định Quốc, những gì hai người họ làm không phải giảng hòa để hai bên sống trong hòa bình, mà là để giúp Khổng Định Quốc đánh bại Tần Vũ, mặc dù họ là đối thủ của nhau, nhưng họ đều là thủ lĩnh của Thiên Mông Thành. Vì vậy, trong mắt họ, Tần Vũ là người ngoài cuộc, và Lý Hồng Minh chỉ muốn khuất phục Tần Vũ, cấy một thiết bị vào cơ thể anh ta và kiểm soát sinh tử của anh trong tay mình ...

Dù sao bọn họ đều cảm thấy mình mạnh hơn Tần Vũ, cho nên bọn họ chính là đại diện cho chính nghĩa, còn Tần Vũ chỉ là tội đồ, muốn đối xử với Tần Vũ thế nào thì đối xử.

Đáng tiếc bọn họ đều quá đề cao chính mình, Tần Vũ so với bọn họ tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều.

Cho nên Tần Vũ cảm thấy mọi hành động của mình không có gì là quá đáng, đây chính là chính nghĩa mà Tần Vũ đã luôn đấu tranh trong tận thế, ‘Người không phạm ta, ta không phạm người’!

Bất kể là thời đại hòa bình hay là thời đại tận thế, thì quy tắc lớn nhất vẫn là ai có nắm đấm lớn nhất sẽ có quyền quyết định cuối cùng, nhưng thời đại tận thế sẽ rõ ràng và trần trụi hơn so với quy tắc trong thời đại hòa bình.

Khổng Định Quốc rất xấu hổ, Tần Vũ hiển nhiên là nhắm tới ông ta, Tần Vũ nương tay với những Chiến thần khác, chỉ có Chiến Thần dưới trướng ông ta là Tần Vũ không nương tay, giết hai người phế một người, ông ta có thể nhìn ra Tần Vũ cũng rất muốn giết ông ta!

Mà vẻ mặt Triệu Hưng Thụy thì đầy cay đắng, ông ta thuyết phục: “…Lão Lý, ông thấy sao, xin lỗi hắn… chuyện này…Chuyện này cũng không lớn lắm, hắn muốn được tiến vào bảo khố lựa chọn bảo vật và tiến vào di tích thượng cổ, tôi nghĩ chỉ cần thỏa mãn hắn ta... Mà chưa biết chừng khi hắn tiến vào di tích thượng cổ sẽ chết trực tiếp trong đống đổ nát đó.”

Triệu Hưng Thụy cũng không còn cách nào khác, những Chiến Thần hàng đầu gần như đều bị đánh bại, và không ai có thể ngăn cản Tần Vũ, dưới tình huống như vậy, Tần Vũ thực sự không khó để lấy mạng họ, ông ta chỉ có thể cúi đầu xin lỗi để giữ lấy tính mạng, trong lòng ông ta cũng đang nguyền rủa Khổng Định Quốc và con trai Khổng Như Long, không ai muốn khiêu khích một tên có sức mạnh biến thái như Tần Vũ?

Lý Hồng Minh siết chặt nắm đấm, cực lực giãy giụa, nếu không xin lỗi và đáp ứng hết thảy yêu cầu của Tần Vũ. Ông ta có thể sẽ phải chết, nhưng nếu trước mặt toàn thể mọi người xin lỗi Tần Vũ... Ông ta biết giấu mặt mũi đi đâu?

Tần Vũ không nói gì thêm nữa, anh và bản sao đồng thời giơ bóp mạnh cổ họng của Chu Ngọc và Viên Cao, cả hai người này đều đã mất đi sức chiến đấu, Lý Hồng Minh cuối cùng cũng gục xuống, và ông ta hét lên: "Dừng lại ... đó là lỗi của tôi, đó là...lỗi của chúng tôi. Tôi có... thể chấp nhận...yêu cầu của anh... tôi... chúng tôi..."

Lý Hồng Minh vô cùng xấu hổ, ông ta không nghĩ tới việc thủ lĩnh của một thành phố lớn như mình lại bị một thanh niên đơn độc ép buộc đến mức này.

Mà tất cả mọi người ở Thiên Mông Thành có mặt ở quảng trường, khi nhìn thấy cảnh này cũng đều cảm thấy xấu hổ như vậy, họ đều thấy chán nản, thất vọng, vô cùng mất mát. Trước đó họ luôn cảm thấy bản thân là một phần của Thiên Mông Thành, là lực lượng vinh quang, hiếm có trên đời, tương lai bọn họ sẽ sớm trở thành thế lực cường đại, tiếng tăm vang dội trên toàn thế giới. Thiên Mông Thành sẽ trở thành thánh địa trong trái tim của vô số con người.

Nhưng hôm nay, có một người lạ mặt đã tàn nhẫn phá vỡ tất cả, từ những hành động của người này, bọn họ cảm nhận được bản thân tầm thường và mỏng manh nhường nào.

Lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai mọi người: "Xin lỗi mọi người, chúng ta tới trễ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận