Bá Chủ Mạt Thế

Chương 4: Trong siêu thị

“Vâng.” Tần Tiểu Vũ không phản đối, mấy ngày nay cô đã quen ngủ nơi hoang dã, ở bên ngoài nghỉ ngơi thêm một đêm cũng không sao.

Khi đi vào trong phạm vi của Thiên Mông Thành, Tần Vũ rõ ràng cảm giác được xác suất gặp phải thây ma là rất nhỏ, dường như quân đội của Thiên Mông Thành sẽ thường xuyên quét sạch nơi này.

Hai người Tần Vũ tìm được một siêu thị và đi vào đó, trong siêu thị tất cả các kệ hàng đều không còn đồ ăn, nhưng đây là chuyện bình thường, tận thế đã qua hơn ba tháng rồi, siêu thị lộ liễu như thế này hết thảy thức ăn trong đó chắc canh đã bị lấy đi.

Sau khi vào siêu thị, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều nhìn lên tầng, Tần Tiểu Vũ nhỏ giọng nói: "Có người."

"Ừm, tổng cộng có bảy người, bọn họ hình như là người sống sót ở Thiên Mông Thành." Tần Vũ nói, anh có thể nghe được một chút tiếng hít thở, thây ma hiển nhiên không thể hô hấp, anh có thể phán đoán bọn dựa trên cường độ hô hấp của bọn họ. Có ba người đàn ông, ba người phụ nữ và một đứa trẻ.

Hai người không có lên tầng, sau khi đóng cửa siêu thị, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ tìm một góc, phủi bụi trên sàn, trải một tấm ga trải giường, trực tiếp ngồi xuống.

Ánh mắt của Tần Tiểu Vũ đầy trông chờ và nói: "Không biết thành nhỏ nằm ở trung tâm Thiên Mông Thành trông như thế nào?"

Tần Vũ cười nói: "Ngày mai sẽ tìm hiểu, ăn cơm rồi đi ngủ thôi."

"Vâng, em muốn ăn sô cô la!" Nước miếng của Tần Tiểu Vũ như lập tức sắp chảy ra, trên mặt lộ ra vẻ khát khao, hai ngày trước bọn họ tại một thôn nhỏ tìm được rất nhiều đồ ăn, trong đó có một hộp sô cô la.

“Được.” Tần Vũ từ trong nhẫn không gian lấy ra hai viên sô cô la, những viên sô cô la này hình chữ nhật, một viên dài hơn mười cm, khá lớn.

“Ngon!” Tần Tiểu Vũ cắn một miếng nhỏ, cảm nhận được vị ngọt ngào béo ngậy của sô cô la, trên mặt hiện lên một tia thỏa mãn nhàn nhạt.

Hai người đang ăn cơm thì đột nhiên có tiếng bước chân từ trên tầng, một bóng người nhỏ nhắn chạy xuống.

Đây là một cậu bé mới hơn mười tuổi, đầu tóc xoăn tít, xỉn màu, toàn thân tả tơi, trên mặt đầy vết bẩn, có thể nhìn ra đã lâu cậu bé không được ăn, đôi mắt nó dán chặt vào miếng sô cô la trong tay Tần Tiểu Vũ, và không ngừng nuốt nước bọt.

Tần Tiểu Vũ nhìn thấy đứa bé gầy gò, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng thương, bèn quay sang nhìn Tần Vũ với ánh mắt đầy đáng thương.

Tần Vũ thở dài, dọc đường bọn họ cũng gặp phải rất nhiều người sống sót giống như vậy, mặc dù không giúp được gì nhưng Tần Tiểu Vũ vẫn luôn cho bọn họ chút đồ ăn, đương nhiên Tần Vũ phản đối điều này, như vậy cũng chỉ có thể để bọn họ sống được một hai ngày, điều đó hoàn toàn vô nghĩa.

Tần Vũ không nói gì, lấy ra một viên sô cô la đưa cho Tần Tiểu Vũ, Tần Vũ lập tức cười vui vẻ.

“Đây, nhóc, đây là một miếng sô cô la, cho bé ăn này.” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, Tần Tiểu Vũ nở một nụ cười ân cần, có thể là do ngoại hình xinh đẹp của Tần Tiểu Vũ, hoặc là do thiên bẩm của cô ấy trong giao tiếp, cậu bé cuối cùng rụt rè bước tới.

“Cho bé này.” Tần Tiểu Vũ đưa sô cô la cho cậu bé, nhìn thấy bộ dạng của cậu, Tần Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng thương hại, những đứa trẻ đang phải vật lộn dưới đáy xã hội trong tận thế mới là đáng thương nhất, cô nhớ lại giấc mơ mà Tần Vũ nói cho cô biết, Tần Vũ từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, nếu muốn sống sót qua tận thế, cuộc sống của anh so với đứa nhỏ trước mắt còn thảm hơn, đúng không?

Cậu bé dường như không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn, giống như sợ Tần Tiểu Vũ nghĩ lại, cậu há miệng cắn miếng sô cô la trong tay Tần Tiểu Vũ, nhưng không chỉ cắn miếng sô cô la trong tay Tần Tiểu Vũ, mà còn cắn phải một ngón tay trỏ của cô.

Tần Tiểu Vũ cảm thấy ngón tay truyền đến một trận đau nhức, cô khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: "Tiểu bằng hữu, em cắn ta sao, yên tâm đi, miếng sô cô la này sẽ cho em."

Nhưng là cậu bé vẫn liều mạng cắn, căn bản không nghe lời Tần Tiểu Vũ nói, trực tiếp cắn ngón tay của cô, máu chảy ra, Tần Tiểu Vũ đẩy nó ra, lại sợ nó quá gầy yếu sẽ làm nó bị thương.

Lúc này, một thanh âm lạnh lùng truyền đến: "Tao bảo mày lùi ra ngay, nếu không tao giết mày!"

Thanh âm lạnh như băng của Tần Vũ làm cho thiếu niên hoàn hồn, vội vàng buông miệng ra, vẻ mặt khiếp sợ nói: "Vâng... Thực xin lỗi."

Tần Tiểu Vũ nhìn ngón tay của mình, da đã bị rách và chảy ra một dòng máu nhàn nhạt, nhìn thấy bộ dạng của cậu bé, cô không có ý trách móc, cô chỉ đặt miếng sô cô la vào tay cậu bé, sau đó nói: “Chỉ còn miếng này thôi, có xin nữa cũng không có đâu”.

Lúc này, lại có thêm sáu người từ trên lầu đi xuống, trong đó có ba nam ba nữ, đều có đầu tóc rối bù, sắc mặt vàng vọt gầy gò, nhìn thoáng qua có thể thấy rõ cũng là người sống sót.

Những người này nhìn miếng sô cô la trong tay cậu bé, cậu bé sợ hãi vội vàng nhét vào miệng, sau đó nhai ngấu nghiến, nuốt chửng vào bụng.

Những người sống sót này thèm thuồng nhìn Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, trong đó một người đàn ông cao gầy, hung ác nói: "Có đồ ăn đều giao ra!"

Nghe vậy, Tần Tiểu Vũ cau mày và nói: "Chúng tôi không có, anh có thể tự mình đi tìm những gì anh muốn ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận