Bá Chủ Mạt Thế

Chương 67: Đầu hàng và nhận thua

Ở một chỗ khác, Tần Vũ lạnh lùng nhìn thẳng Khổng Định Quốc, Khổng Định Quốc kêu lên: "Mau ngăn hắn lại! Đừng để hắn đi qua đây!"

Tuy vậy mọi người vừa rồi đều đã chứng kiến sự hung tàn của Tần Vũ, nhìn thấy Tần Vũ xông tới như dã thú, rất nhiều người đều kinh hãi thất sắc, có người muốn ngăn cản Tần Vũ nhưng bị Tần Vũ một chưởng đánh thẳng ngực, gân cốt đứt lìa, nội tạng vỡ nát, sau đó không ai dám lên ngăn cản Tần Vũ cả.

Tần Vũ đã đến trước mặt Khổng Định Quốc, vung Huyết Diễm trường thương của mình, dễ dàng đánh bay những binh lính hộ vệ xung quanh Khổng Định Quốc, sau đó tóm lấy cổ họng ông ta như tóm một con gà, và nhấc bổng cả người ông ta lên không trung.

Khổng Định Quốc như chó rớt nước, dùng sức giãy giụa bốn tay chân, nhưng hoàn toàn vô ích, trong mắt ông ta tràn đầy vẻ sợ hãi, nhìn Tần Vũ bằng ánh mắt van xin, nhưng Tần Vũ phớt lờ ông ta.

“Buông Khổng tư lệnh ra!” Binh lính và cường giả tiến hóa chung quanh vây lấy Tần Vũ, hung hăng gào thét, nhưng không một ai dám lại gần cứu Khổng Định Quốc.

Tần Vũ dùng một tay nhấc cổ Khổng Định Quốc và đi về hướng của Lý Hồng Minh, những người xung quanh không biết là vì sợ Tần Vũ hay lo lắng Tần Vũ sẽ giết Khổng Định Quốc, họ đều vô thức tránh sang một bên.

Tần Vũ nhìn Lý Hồng Minh, bình tĩnh nói: "Ta không nghĩ ta sẽ phải hối hận."

Lồng ngực Lý Hồng Minh phập phồng, ông ta rất tức giận, tính mạng của ông ta mặc dù đã bị người khác khống chế, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Vũ, chớ đắc ý, ta không dễ khuất phục như vậy đâu..."

"Thật sao?"

Ánh mắt Tần Vũ có chút lạnh lẽo, sau đó gắt gao siết chặt cổ của Khổng Định Quốc.

"Rắc!"

Có tiếng xương gãy vang lên, trong mắt Khổng Định Quốc ngoài sợ hãi còn tràn đầy vẻ khó tin, dường như ông ta không ngờ Tần Vũ lại giết mình đơn giản như vậy.

Thân thể đang giãy giụa của Khổng Định Quốc đột nhiên suy yếu, Tần Vũ tùy ý ném thi thể Khổng Định Quốc sang một bên, lãnh đạm nhìn thẳng Lý Hồng Minh: "Bây giờ thì sao?"

Cảm nhận được sát ý nồng đậm trong ánh mắt của Tần Vũ, Triệu Hưng Thụy run sợ tránh sang một bên, không nói lời nào, sợ Tần Vũ chú ý tới mình, Lý Hồng Minh cũng há to miệng, không ngờ Tần Vũ lại ra tay quyết tuyệt như vậy. Đó chính là Khổng Định Quốc, một trong tam đại cự đầu ở Thiên Mông Thành, dưới trướng có mấy vạn quân tinh nhuệ, tuyệt đối là người quyền cao chức trọng, nhưng lại cứ như vậy chết đi, bị Tần Vũ bóp cổ chết như bóp nát một con kiến.

Lý Hồng Minh trở nên hơi sợ hãi, Tần Vũ này là quả là một ác ma, sát phạt không kiêng nể gì, Tần Vũ đã dám giết Khổng Định Quốc, chắc chắn cũng dám giết ông ta!

Lý Hồng Minh khổ sở nói: "Ta... Ta đầu hàng... Ta... Ta nhận thua..."

Lý Hồng Minh không dám cố chấp nữa.

Không ai có thể ngờ rằng Khổng Định Quốc lại chết dễ dàng như vậy.

Lý Hồng Minh hít sâu một hơi, trên trán mồ hôi lạnh chảy túa ra, trầm giọng nói: "Chuyện này... Là lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ đáp ứng hết thảy yêu cầu của anh, vô luận là vào bảo khố chọn bảo vật, hay là dẫn anh đi vào di tích thượng cổ, chúng tôi đều đồng ý đi."

Sau khi nhận được lời hứa cá nhân của Lý Hồng Minh, Tần Vũ khẽ gật đầu và nói với Tần Tiểu Vũ: "Không nên vô lễ với Lý Tư lệnh."

Tần Tiểu Vũ nghe vậy, chậm rãi thu lại Tử Lôi Thần Kiếm, trở lại bên người Tần Vũ.

Lý Hồng Minh thở phào nhẹ nhõm khi thanh sắt cùn biết phóng sét đó rời khỏi cổ, ông ta nhìn Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ bằng một ánh mắt hoàn toàn khác, thực lực của hai người này không cường giả tiến hóa nào ở giai đoạn này có thể địch nổi.

Ngay cả Tu La, người đứng đầu trong mười Chiến Thần Thiên Mông Thành, vẫn thất bại, bị đập như muỗi trước mặt Tần Vũ, và vừa rồi rõ ràng Tần Tiểu Vũ đã có thể điều khiển một con thú biến dị để thực hiện một cuộc đột kích ‘Cầm tặc cầm vương’. Bọn họ có thể di chuyển xuyên qua không gian, điều đó có nghĩa là ngay cả khi quân đội đã bao vây họ, họ vẫn có thể trốn thoát!

(“Cầm Tặc Cầm Vương” là một trong ba mươi sáu kế phát xuất từ câu “Xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương”. Nghĩa là “Muốn bắn người trước tiên bắn ngựa, muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua”.)

Lý Hồng Minh nắm chặt tay, mặc dù ông ta cảm thấy xấu hổ khi bị ép phải cúi đầu, nhưng rõ ràng tính mạng quan trọng hơn thể diện, đối mặt với Tần Vũ có thể dễ dàng đột phá vòng vây giết chết ông ta, ông ta có thể chỉ cúi đầu.

Lý Hồng Minh nhìn Tần Vũ, nén giận nói: "Chuyện khác sau này nói được không?"

Tần Vũ gật đầu: “Được, tôi tin tưởng Lý tư lệnh là người thông minh, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”

Lý Hồng Minh nói với một người hộ vệ bên cạnh: "Đưa ngài Tần và những người đi cùng đến phòng khách quý nghỉ ngơi."

“Vâng.” Người hộ vệ gật đầu, hướng về hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ nói: “Mời đi theo tôi trước.”

Tần Vũ cũng không sợ thủ đoạn của Lý Hồng Minh, vì vậy anh và Tần Tiểu Vũ vẫy gọi Linh Tâm Nhi, sau đó họ rời khỏi quảng trường trong một chiếc xe quân sự với những người lính hộ vệ bên cạnh.

Đây có thể coi là một cách giữ thể diện cho Lý Hồng Minh, tin tưởng rằng ông ta là kẻ thức thời.

Những thuộc hạ khác của Khổng Định Quốc đều thất kinh, Khổng Định Quốc đã chết, và họ không biết phải làm gì, chẳng lẽ họ liều mạng tìm đến Tần Vũ đòi giết?

Đấy chẳng khác nào một hành động tự tìm đến cái chết!

Hai mắt của Tô Nguyên sáng lên, siết chặt nắm tay, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn: "Đây. . . Đây mới chân chính là Cường Giả!"

Tô Nguyên tràn đầy khao khát, anh ta cũng mong muốn mình có thể trở thành một người mạnh mẽ như vậy, nhưng ... liệu điều đó có thể sao? Anh có thể đạt đến cấp độ như Tần Vũ vào một ngày nào đó không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận