Bá Chủ Mạt Thế

Chương 106: Tần Vũ tấn công Cú Ma

" Oe oe oe... Oe!”

Thanh âm kia càng ngày càng gần, mọi người đều cảnh giác cao độ, hướng tầm mắt quan sát kỹ tình huống xung quanh, nhưng cũng chưa phát hiện ra điều gì, thanh âm kia lúc xa lúc gần, thật thật ảo ảo.



"Nghe thanh âm... hình như là tiếng trẻ con khóc!" Một người lính nhỏ giọng nói.



"Sao mà như vậy được, nơi này hoang vu, vắng vẻ thế này, lấy trẻ con ở đâu ra? Rõ ràng là quái vật.” Lời của người lính kia lập tức bị phản bác, trong lòng một số người lính bắt đầu lo sợ bất an, bởi vì chính xác mà nói thanh âm này rất giống tiếng khóc của trẻ sơ sinh, hơn nữa còn là gào khóc bi thương, khóc rống lên như muốn nôn ra máu, giữa khu rừng vắng tạo, tất cả tạo nên một cảm giác vô cùng rùng rợn.



“Tư lệnh Lý, để tôi đi kiểm tra một chút.” Lúc này Cú Ma mặt không biểu cảm nói.



“Nhớ cẩn thận!” Lý Nguy khẽ gật đầu, thân hình của Cú Ma lóe lên tại chỗ ngồi, rồi xuất hiện ở cách đó hơn mười mét.



“Tiếp tục di chuyển!” Lý Nguy lớn tiếng nói, lấy tốc độ của Cú Ma, rất nhanh là có thể đuổi kịp đội ngũ.



Đội ngũ tiếp tục tiến lên về phía trước, bầu không khí có chút ảm đạm, Đạo Diệc cũng lo lắng: “Người lính kia sẽ không sao chứ?”



Tần Vũ lắc đầu: "Sẽ không sao."



Câu trả lời khẳng định chắc nịch của Tần Vũ khiến cả Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc đều kinh ngạc.



Sở dĩ Tần Vũ khẳng định như vậy, đương nhiên là bởi vì anh biết Cú Ma lợi hại cỡ nào, những người đời trước cũng đã biết đến và xưng tụng thanh danh của anh ấy, thì Cú Ma đâu thể là một người lính tầm thường, anh ta sẽ không dễ dàng chết như vậy, cho dù là Cú Ma không có đủ thực lực giải quyết nhanh chóng con quái vật đang ẩn nấp trong bóng tối của khu rừng, thì việc anh ấy quay đầu bỏ chạy, bảo toàn mạng sống, hoàn toàn không có vấn đề gì.



Tần Vũ không có động thái nào, bởi vì anh biết trong đội ngũ, Lý Nguy nhất định sẽ cho một người đi quan sát, anh có thể tiết kiệm thêm một phần tinh lực.



Đội ngũ vẫn tiếp tục tiến về phía trước, tiếng khóc của trẻ sơ sinh cũng vậy, vẫn tiếp tục cất lên khi xa khi gần… Ba phút sau, tiếng khóc dai dẳng cuối cùng cũng đã lắng xuống.



“Tốt rồi!” Lý Nguy hơi thả lỏng, ông ta biết chắc hẳn Cú Ma đã giải quyết xong con quái vật trong bóng tối của khu rừng.



Lại qua hai phút, Cú Ma với một khuôn mặt trắng bệch đã bắt kịp đội ngũ, Lục Vân thấy thế, hướng anh ta vẫy vẫy tay từ xa, cười nói thật to: “Lão Cao đúng là lão Cao! Giỏi! Mà âm thanh gì vậy? Nghe rất kỳ quái không giống với con người. Khiến người khác nghe mà rùng mình!"



Cú Ma im lặng không nói lời nào, bước nhanh về chỗ bên cạnh Lý Nguy, Lục Vân bất đắc dĩ nhún vai, Cú Ma là người ít nói, trừ phi là Lý Nguy hỏi, còn khống nếu là người khác hỏi rất có thể sẽ không được nghe thấy anh ta trả lời.



Nhưng khi Cú Ma đi ngang qua Hỏa Giáp Trùng Vương, ánh mắt của Tần Vũ chợt lóe lên, tay phải của anh ta đặt ở trên lưng Hỏa Giáp Trùng Vương, đẩy một lực mạnh, cả người của Tần Vũ bay lên không trung, giống như một con đại bàng giương cánh, lao thẳng về phía Cú Ma.



"Vù!"



Chiếc nhẫn không gian trên ngón tay của Tần Vũ lóe lên, một cây trường thương màu đỏ tươi như máu xuất hiện trong tay của Tần Vũ, Huyết Diễm trường thương bá đạo đâm thẳng về phía đầu của Cú Ma, mỗi lúc một gia tốc nhanh hơn, như xuyên thủng không gian, sóng nhiệt tỏa ra khiến không khí trên đường trường thương đâm tới trở nên mờ ảo.



"Định làm gì?"



Cú Ma sửng sốt, anh ta nhanh chóng tránh được nhát đâm và hỏi.



Tần Vũ không trả lời, liên tiếp xông lên đâm trường thương thêm mấy phát, khiến Cú Ma chật vật né tránh và xấu hổ bỏ chạy.



"Anh ta làm gì vậy? Đứng im!"



Binh lính phụ cận đều sửng sốt, tất cả họng súng đều nhắm thẳng vào Tần Vũ, Tần Vũ tấn công Cú Ma, bọn họ nhất định là muốn giúp đỡ Cú Ma.



Còn Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc đều đang trợn mắt há mồm, cả hai vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.



Khi Lục Vân và Dương Cảnh Lăng nhìn thấy Tần Vũ đột nhiên tấn công Cú Ma một cách quyết liệt, bọn họ theo bản năng muốn đứng dậy chạy đến để giúp đỡ Cú Ma, đôi mắt của Lý Nguy lóe lên và ông ta xua tay: "Ngồi lại đi!"



Lục Vân và Dương Cảnh Lăng lại càng thêm sửng sốt, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh, bọn họ dừng lại và ngồi xuống vị trí cũ, trên mặt của bọn họ dần dần hiện lên biểu cảm đã hiểu rõ chân tướng sự việc.



"Còn không đứng im, chúng tôi sẽ nổ súng!" Binh lính đứng bên cạnh Tần Vũ, từng người một hét lên, nếu không phải bọn họ vân chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, và cũng chưa nhận được mệnh lệnh, nếu không với thực lực chiến đấu của Tần Vũ biểu hiện ra trong đêm qua khi đánh lui Trùng tộc, bọn họ đã sớm ra tay trước để chiếm lợi thế rồi.



Tần Vũ không buồn để ý tới những người lính xung quanh, Huyết Diễm trường thương hết đâm rồi lại quật Cú Ma, càng ngày càng nhiều người lính nhận ra Cú Ma này có điểm không đúng, Tần Tiểu Vũ kinh ngạc nói: "Cú Ma, Chiến Thần đứng đầu đây sao? Tại sao. . . lại yếu như vậy?"



Đúng vậy, Cú Ma này quá yếu, đối mặt với Tần Vũ, bị Tần Vũ liên tiếp công kích, Cú Ma chỉ biết xấu hổ né tránh, không có lực đánh trả, Tần Tiểu Vũ ngày hôm qua cũng đã chứng kiến thực lực của Cú Ma, cũng coi là một siêu cấp nhân vật, người đứng đầu trong mười vị Chiến Thần trong quân đội ở Thịnh Kinh thành, cho dù thực lực không bằng Tần Vũ đi chăng nữa, cũng không thể cứ bó tay chịu trận, bị tấn công mà không phản kháng lại nổi một đòn như vây.



"Chiến Thần Cao Kiêu vì sao lại không có đánh trả?" Tất cả binh lính đều trở nên nghi hoặc, bởi vì Cú Ma đứng trước mặt của bọn họ, thật sự quá yếu, mà tên tuổi Cú Ma tự nhiên mọi người lính trong quân đội của Thịnh Cảnh Thành đều biết rất rõ, Cú Ma phía trước chỉ như một thằng hề, không hề giống Chiến Thần Cao Kiêu, người có vẻ mặt lúc nào thờ ơ, lạnh lùng và dường như bất khả chiến bại trong ấn tượng của bọn họ.



"Chi chi! Chi chi!"



Cú Ma dường như có chút khẩn trương, anh ta phát ra một tiếng kêu rất lạ, sau đó xảy ra tình huống khiến tất cả mọi người lính đều kinh ngạc, thân hình của Cú Ma thay đổi nhanh chóng, toàn thân bao phủ bởi bộ lông dài màu nâu, dáng người trở nên lom khom, miệng chu ra, nhọn lại, bên trong đó những chiếc răng trắng đổi màu vàng, to hơn, sắc bén hơn, một đôi tay người mọc đầy lông lá vươn dài ra về phía trước một đoạn, trên đầu mười ngón tay những chiếc móng tay mọc dài ra đến chục xen-ti-mét tạo thành một cặp vuốt sắc nhọn…



Chỉ trong một khoảnh khắc, Cú Ma đã hoàn toàn biến thành một con quái vật xấu xí.



"Đây là... không phải con khỉ sao?" Mọi người kinh ngạc, đúng vậy, Cú Ma vừa trước mắt cơ bản không phải là Cú Ma thật sự, mà chỉ là một con quái vật giống với con khỉ, hơn nữa chắc hẳn là ai cũng đã hiểu, con quái vật giống như con khỉ này đã biến thành hình dạng giống y hệt Cú Ma, nó muốn lẻn vào đội ngũ với ý đồ xấu, nếu không phải vì hành động vừa rồi của Tần Vũ, con quái vật giống con khỉ này sẽ không lộ ra bất kỳ khuyết điểm nào cả.



“Chi! Chi!”

Con quái vật đã biến trở về nguyên hình giống như con khỉ nó nhe hàm răng sắc nhọn về phía trước, rớt dãi chảy lòng thòng rơi xuống trên mặt đất, khuôn mặt của con quái vật giống hệt mặt khỉ đang cố làm biểu cảm dữ tợn, hăm dọa đối thủ, nó gào lên, hai chân đạp đạp xuống mặt đất và lao thẳng về phía Tần Vũ, tốc độ công kích nhanh như ảo ảnh, một đôi móng vuốt sắc bén nhắm thẳng vào mắt của Tần Vũ mà đâm tới.



"Xoẹt!"



Tần Vũ hơi lùi chân trước lại sau một bước, Huyết Diễm trường thương đỏ rực bốc lửa cháy hừng hực, hai tay của Tần Vũ siết mạnh thân thương, trường thương đâm thẳng về phía ngực con quái vât, tốc độ đâm thương nhanh đến khó tin, tiếng gió rít lên và mũi trường thương đã đâm xuyên thẳng qua ngực của con quái vật giống con khỉ, cánh tay của Tần Vũ cong lại vung trường thương qua đầu, nện mạnh cả thân thể của con quái vật xuống mặt đất, mặt đất nứt toác ra, con quái vật chết ngay lập tức, xác thịt của nó trộn thành một đống bầy nhầy.



Tần Vũ rút lại Huyết Diễm trường thương, thân thương khẽ tỏa sáng lấp lánh ánh đỏ, đó là do trường thương vừa hấp thu máu huyết của con quái vật giống khỉ kia, chỉ cần hấp thu đủ lượng máu huyết, Huyết Diễm trường thương sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn.



Thu hồi Huyết Diễm trường thương vào nhẫn không gian, Tần Vũ phóng ra một ngọn lửa màu tím thiêu đốt xác con quái vật giống khỉ, sau đó từ trong đống tro tàn nhặt lên một viên pha lê sáng ngời, chính là một khối năng lượng tiến hóa.



Không cần phải nói, con quái vật giống con khỉ này tất nhiên là một con biến dị thú, nó có khả năng biến hình, nó đã biến thành bộ dạng của Cú Ma và muốn lẻn vào đội ngũ với ý đồ xấu, nhưng Tần Vũ đã phát hiện ra nó, ngay khi nó đi ngang qua người anh.



Phải nói con khỉ biến hình rất giống Cú Ma, chỉ có điều là giống về bề ngoài mà thôi, khí chất và hành vi của nó về cơ bản hoàn toàn khác với Cú Ma, cộng với một tia cảm ứng tinh thần, Tần Vũ có thể dễ dàng nhìn thấu sự khác biệt giữa nó và Cú Ma.



Đấy là câu chuyện khi Tần Vũ không thèm dùng đên bảo vật, thực tế trên cổ Tần Vũ còn có một cái vòng cổ Tà Nhãn, cái vòng cổ Tà Nhãn này là một trong ba bảo vật thu được ở di tích Chiến Thần Chiến Trường 108, là một bảo vật đạt tới cấp D. Khi Tần Vũ đeo nó trên cổ, thì đã kích hoạt một trong những năng lực của vòng cổ Tà Nhãn, đó là Phá Vọng Tà Mâu, thông qua Tà Nhãn, Tần Vũ có thể nhìn thấu ảo ảnh và mê hoặc, vì vậy đương nhiên là ngụy trang của con khỉ biến dị kia đối với anh là hoàn toàn vô dụng.



Con quái vật giống con khỉ này là một con biến dị thú cấp một, thể chất chỉ gấp mười lần người bình thường, Tần Vũ chỉ dùng một nhát thương là có thể giết chết nó, sở dĩ anh chiến đấu với nó lâu như vậy, chính là muốn ép cho nó phải hiện nguyên hình, mục đích để anh có thể tiết kiệm cho chính bản thân mình một lời giải thích với những người lính xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận