Bá Chủ Mạt Thế

Chương 167: Đừng đi

Thấy bộ dạng của Tần Tiểu Vũ, khóe miệng của Tần Vũ khẽ mỉm cười. Càng tiến hóa về sau, năng lực Cường Hóa đỉnh cấp của Tần Tiểu Vũ càng thể hiện mạnh mẽ, vì luôn là cường hóa gấp đôi, nên thể chất của Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ sau khi cường hóa sẽ tăng lên lần lượt thành gấp tám mươi hai lần thể chất của người bình thường và gấp tám mươi lần thể chất của người bình thường! Đạt ngưỡng thể chất của người tiến hóa cấp ba! Điều này có ý nghĩa gì…



Ý nghĩa cực kỳ quan trọng, vì Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều đã sử dụng thuốc tiến hóa gien, sinh mệnh tiến hóa cùng năng lực của cả hai đều đã là cấp ba. Nếu thể chất của hai người lại đạt ngưỡng cấp ba nữa, thì họ đã chân chính có thực lực tương đương người tiến hóa cấp ba. Chiến lực của hai người tiến hóa cấp ba với những năng lực đỉnh cấp mà bộc phát tuyệt đối là rất khủng bố!



Quả nhiên trong tận thế, trả giá càng lớn càng nguy hiểm thì sức mạnh càng nhanh chóng được cải thiện.



Luôn đối mặt với nguy hiểm là không nên, nhưng cơ hội đâu có nhiều để may mắn gặp phải. Không chắt chiu và trân trọng sẽ ngày càng thụt lùi. Hơn nữa bản lĩnh là phải trui rèn mà có, chỉ mãi rụt đầu né tránh sẽ không tạo nên một cường giả như ước mơ của Tần Vũ.



Thực lực tăng vọt, Tần Vũ càng có thêm lòng tin mạnh mẽ để có thể sống tốt hơn trong tận thế tàn khốc.



Đúng lúc này, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ nghe được một loạt những thanh âm hỗn loạn phía xa bên ngoài căn phòng truyền đến, sau đó là tiếng dã thú gầm rú, nửa phút sau, một loạt những thanh âm hỗn loạn đó lại biến mất, không gian xung quanh lại khôi phục yên tĩnh.



Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều cau mày khó hiểu. Tần Tiểu Vũ ra lệnh cho con Hoa Thú biến thân thành chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, ánh sáng màu xanh lục vẫn không ngừng phát ra lập lòe trên mặt nhẫn, sau đó hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau một thoáng rồi cùng cất bước đi ra ngoài căn phòng.



"Ha ha, con quái vật này tới thật đúng lúc, gặp bọn tao là mày phải chết, dựa theo quy tắc cũ, khối năng lượng tiến hóa trong cơ thể của nó thuộc về tôi nhé!" Một người đàn ông cười to nói.



Bên ngoài hàng rào của căn cứ, có một nhóm người đang vây quanh một cái gì đó, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ lại gần dò xét, phát hiện một cái hố bẫy rất lớn, bên trong hố là một con thằn lằn có hình dáng kỳ dị, nó rất lớn, dài phải hơn hai mét.



Con thằn lằn này toàn thân bốc mùi hôi thối, thịt trên người nó như đang bị thối rữa, nó nghiễm nhiên đã chết. Cái hố bẫy rất lớn này do những người sống sót trong căn cứ này đào sẵn, bên trong có cắm những cọc gỗ lớn đã vót nhọn, còn rải thêm đá dăm, con thằn lằn rơi vào đó và bị những cọc gỗ đâm thủng lỗ chỗ, máu đen chảy ra bôi đen những cọc gỗ, và thấm đẫm cả đáy hố.



“Là thi thú.” Tần Vũ nói thầm, thi thú được những người ở đây gọi là tử thú, là loại sinh vật tồn tại lai giữa biến dị thú và thây ma…(Chương 157)



"Mọi người, lôi nó ra đi!" Một người đàn ông trông giống như đội trưởng của nhóm người vội ra lệnh, họ đã chuẩn bị sẵn một sợi dây bện lại từ một loại biến dị thực vật màu nâu nhạt, giống như dây thừng, rồi bọn họ tròng sợi dây vào cổ và các chi của con thằn lằn. Tổng cộng có mười người hô hào dùng sức kéo cái xác của nó lên.



Sau khi cái xác của con thằn lằn được kéo lên mặt hố, có một người đàn ông tiến lại gần, trên khuôn mặt của người này có đeo một tấm vải cũ nhăn nhúm được gập lại như khẩu trang, ngồi chồm hỗm bên cạnh cái xác, khuôn mặt của người này không biểu lộ cảm xúc, như không ngửi thấy mùi hôi thối mục rữa từ cái xác của con thằn lằn, đôi bàn tay khéo léo cầm một con dao nhỏ, rạch một đường dài bắt đầu mổ xẻ phần ngực của cái xác thằn lằn để thu thập khối năng lượng tiến hóa bên trong đó, một cách nhanh thoăn thoắt và rất lành nghề.



Bên trong cơ thể của thi thú đúng là có khối năng lượng tiến hóa, nhưng đáng tiếc thịt của chúng giống như thây ma không thể ăn được, vừa kinh tởm lại chứa hàm lượng vi-rút lớn, nếu không cuộc sống của mọi người ở đây có lẽ đã tốt hơn nhiều, nếu chỉ là dị thú thông thường dù thịt của chúng không ngon thậm chí là như cứt, thì dù sao vẫn là thịt, vẫn có thể lấp đầy bụng.



Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ khi đã hiểu rõ nguồn gốc của những âm thanh hỗn loạn vừa rồi, thì cũng không còn nhiều hứng thú xem tiếp. Hai người bèn quay trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

---

Về phòng…



Tần Vũ đang chuẩn bị đi ngủ, Tần Tiểu Vũ lại vội vã muốn đi ra ngoài, Tần Vũ thấy vậy thì khó hiểu hỏi: "Đi đâu?"



Tần Tiểu Vũ trả lời: "Em muốn ngủ trong phòng của Tiểu Na, đã lâu em không gặp cô ấy, em muốn trò chuyện thêm."



"Đừng đi!" Tần Vũ buột miệng nói, Tần Tiểu Vũ nghe vậy thì giương lên ánh mắt nghi hoặc, Tần Vũ cũng không biết nên nói gì nữa, anh đã quen với cảm giác ngủ có Tần Tiểu Vũ bên cạnh, và tiện hơn để bảo hộ cô ấy. Nay nghe Tần Tiểu Vũ nói muốn đi đến phòng của Bạch Tiểu Na và ngủ lại đó. Trong thâm tâm anh không muốn!



Hai con mắt đen láy của Tần Tiểu Vũ híp lại, dường như cô biết Tần Vũ đang nghĩ gì, khá vui, nhưng cô vẫn nói: "Vừa nãy em đã hẹn với Tiểu Na rồi."



“Tán gẫu thì để mai cũng được, đi ngủ đi.” Tần Vũ như bị Tần Tiểu Vũ bắt quả tang làm chuyện xấu, anh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mặt dày nói thêm một câu.

Tần Tiểu Vũ tinh nghịch: “Không nhé! Bye bye!”

Cô đóng sầm cửa phòng rồi chạy tót đi… bỏ mặc lại Tần Vũ với khuôn mặt đang ngây thuỗn ở lại trong căn phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận