Bá Chủ Mạt Thế

Chương 939: Quái vật đáng sợ

Tần Vũ kích hoạt chiếc nhẫn trên ngón tay, nó hóa thành một bộ chiến giáp bao trùm lấy hắn. Chiến giáp với những hoa văn tinh xảo, chính là món nguyên năng hộ giáp cấp huyễn dương mà hắn lấy được ở Thần Phong thành.
Mặc dù Tần Vũ không sợ hỏa diễm, nhưng vì an toàn, hắn vẫn nên chuẩn bị kỹ càng.
Lữ Khánh cũng thay một bộ giáp da có hoa văn bắt mắt. Tuy không bằng chiến giáp cao cấp huyễn dương cấp của Tần Vũ, nhưng nó cũng không phải hàng tầm thường.
Ngọn lửa màu xanh lam bao phủ quanh Tần Vũ, tựa như đôi bàn tay khổng lồ xé toạc mặt đất, cát đá bị tách ra, Tần Vũ chìm xuống lòng đất.
Hỏa diễm của Lữ Khánh mang màu huyết hồng. Cả hai đều dùng năng lực hỏa diễm, nhưng hỏa diễm của Lữ Khánh là một dạng biến dị, nhiệt độ chỉ là thứ yếu, nó có đặc hiệu đốt cháy huyết dịch.
Lữ Khánh cũng gia trì năng lực hỏa diễm lên cơ thể, làm cát đá xung quanh nóng chảy rồi chui xuống, biến mất không dấu vết.
Tiểu Kim nhìn theo hướng Tần Vũ biến mất, cảnh giác quan sát tình hình xung quanh.
Những người khác cũng nín thở lắng nghe động tĩnh bên dưới, đồng thời chú ý mọi thứ xung quanh.
"Quả nhiên... càng xuống dưới nhiệt độ càng cao." Tần Vũ ngưng tụ hỏa diễm thành hình mũi khoan, tách cát đá xung quanh rồi tiếp tục đi xuống. Càng lặn sâu ba bốn trăm mét, nhiệt độ càng trở nên kinh khủng. Cát đá xung quanh đỏ rực như than củi. Nhiệt độ ở đây tương đương với hỏa diễm của Tiến Hóa Giả tam giai. Đa số Tiến Hóa Giả không thể chịu nổi.
Tần Vũ lặn xuống một ngàn mét thì cảm nhận được rõ ràng, nhiệt độ ở khu vực này là cao nhất. Hắn khẽ động tâm: "Lỗ hổng nằm ở chỗ này sao?"
Tần Vũ bắt đầu tìm kiếm xung quanh khu vực đó. Toàn bộ Phần Thiên Luyện Ngục giống như một kiến trúc hình tròn, chôn sâu dưới lòng đất, vô cùng to lớn. Lữ Khánh cũng đang tìm kiếm lỗ hổng xung quanh Phần Thiên Luyện Ngục rộng lớn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Hơn mười phút trôi qua, những Tiến Hóa Giả thực lực yếu hơn đã mồ hôi nhễ nhại. Họ liên tục lau mồ hôi, lấy nước uống từ không gian trữ vật để bổ sung.
Việc thâm nhập lòng đất chỉ có Tiến Hóa Giả hệ hỏa diễm mới làm được. Nếu là Tiến Hóa Giả hệ khác, không trụ được bao lâu sẽ bị bốc hơi hết nước.
"Sao còn chưa ra?" Liêu Thanh Hà lau mồ hôi, miệng đắng lưỡi khô.
Phùng Thiên Bằng khoanh tay, nhìn đoạn kiến trúc màu đen nhô lên từ mặt đất với vẻ trầm tư.
Vệ Nghị đột nhiên biến sắc. Linh Tâm Nhi nhận thấy sự thay đổi của hắn, lập tức hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Nghị có năng lực biết trước, có thể đoán được một vài chuyện. Sắc mặt hắn thay đổi, chắc chắn là đã phát hiện ra điều gì.
Vệ Nghị vội nói: "Ta thấy bên dưới có một con quái vật cực kỳ đáng sợ. Mau bảo Tần Vũ và Lữ Khánh đi ra!"
"Quái vật đáng sợ?" Mọi người chấn động. Quái vật khiến Vệ Nghị biến sắc mặt, chắc chắn không phải loại bình thường!
Nhưng Tần Vũ và Lữ Khánh đang ở dưới ngàn mét, căn bản không nghe thấy họ nói gì.
"Tới rồi! Quả nhiên chúng còn ở đây!" Khóe miệng Baru nhếch lên đầy hưng phấn.
Linh Tâm Nhi hít sâu một hơi. Hắn tản năng lực trận vực của mình ra, xuyên qua cát đá, kéo dài xuống lòng đất. Nếu không có vật cản, khả năng dò xét của hắn có thể dễ dàng kéo dài đến ngàn mét. Nhưng khi có vật cản, việc này trở nên vô cùng khó khăn.
May mắn thay, hắn đã thành công phát hiện Tần Vũ và Lữ Khánh ở dưới ngàn mét. Hắn vội nói: "Các ngươi mau ra ngoài, bên dưới có một con quái vật đáng sợ!"
"Quái vật đáng sợ?" Tần Vũ và Lữ Khánh nghe thấy giọng nói của Linh Tâm Nhi, đều sững sờ.
"Mau ra đi! Ta cảm nhận được con quái vật kia, nó đang hướng về phía Lữ Khánh, mau trốn!" Linh Tâm Nhi đột nhiên biến sắc, bởi vì trong phạm vi dò xét của hắn xuất hiện một con quái vật đáng sợ. Trong tâm linh quái vật kia tràn ngập ý chí hủy diệt cực lớn, như muốn phá hủy mọi thứ. Nó đang lao về phía Lữ Khánh.
Thực ra không cần Linh Tâm Nhi nhắc nhở, Lữ Khánh đã cảm nhận được một luồng khí nóng bỏng đáng sợ đang lao nhanh tới. Cát đá rung chuyển ầm ầm, con quái vật đang xé toạc cát đá mà đến.
"Chết tiệt... Là quái vật gì!" Lữ Khánh biến sắc mặt. Từ sâu trong cát đá nóng bỏng kia, một luồng khí tức hung tợn như sóng biển muốn nuốt chửng hắn. Con quái vật đang đến gần hắn cực kỳ mạnh mẽ! Thậm chí còn kinh khủng hơn cả Randall, cường giả dị tộc mà hắn gặp ở Hắc Nham thành!
Lữ Khánh vội vàng ngưng tụ hỏa diễm thành cánh chim, thành mũi khoan, lao lên phía trên. Đánh nhau với một con quái vật không rõ trong lòng đất chắc chắn là hành vi tự sát.
"Rống!"
Lữ Khánh di chuyển rất nhanh, nhưng dù sao cũng ở trong cát đá, tốc độ của hắn ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Hắn vừa bay lên được khoảng bốn trăm mét so với mặt đất thì một tiếng gào thét kinh khủng xuyên qua cát đá, chấn động khiến não bộ Lữ Khánh rung lên, hắn khẽ rên một tiếng.
"Rốt cuộc là quái vật gì?" Tiếng gầm đáng sợ đó khiến tất cả mọi người trên mặt đất đều nghe thấy, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Lữ Thụy thì nóng như lửa đốt. Lữ Khánh rất có thể đã gặp con quái vật kia, nhưng hắn lại không thể giúp gì.
"Chết đi!"
Cảm nhận được con quái vật phía dưới càng lúc càng gần, Lữ Khánh lộ vẻ dữ tợn. Hắn dồn toàn bộ ngọn lửa màu đỏ ngòm lại, hung hăng hướng xuống dưới. Ngọn lửa huyết sắc bị nén đến cực hạn hóa thành một đạo tia sáng nóng bỏng bắn về phía con quái vật.
Đây là chiêu có lực xuyên thấu mạnh nhất của Lữ Khánh. Xạ tuyến hỏa diễm nén đến cực hạn tỏa ra nhiệt độ khủng khiếp, làm tan chảy đá thành dung nham khi nó lao xuống.
"Phốc!"
Tia lửa đỏ ngòm đâm vào thân thể con quái vật. Nhưng Lữ Khánh lại lộ vẻ kinh hoàng. Hắn cảm giác được chiêu thức của mình đâm vào một vật cứng rắn, hoàn toàn không gây ra chút thương tổn nào, ngược lại còn bị chấn động ngược lại, tựa như quả cầu tuyết ném vào bức tường thép.
"Không ổn!"
Dường như Lữ Khánh đã chọc giận con quái vật. Một ngọn lửa nóng bỏng khủng khiếp như thủy triều cuốn tới. Lữ Khánh vội bay lên, nhưng hai chân vẫn chạm phải ngọn lửa nóng bỏng kia.
Ngọn lửa của con quái vật đáng sợ tới cực điểm. Ngọn lửa huyết sắc trên hai chân Lữ Khánh bị nó nuốt chửng, quấn lấy hai chân hắn. Một cơn đau đớn kịch liệt truyền đến, bàn chân Lữ Khánh lập tức bị thiêu rụi thành tro tàn, ngọn lửa vẫn tiếp tục lan lên phía trên.
"A!"
Nỗi đau bị thiêu đốt khiến Lữ Khánh nhăn nhó mặt mày, nhưng hắn không dám do dự. Phát ra một tiếng gầm nhẹ, hắn ngưng tụ hỏa diễm thành đao, chém đứt lìa hai chân từ đầu gối trở xuống. Ngay sau đó, hai chân bị chém rụng nhanh chóng bị thiêu thành tro. Nếu hắn không hành động nhanh chóng, ngọn lửa sẽ thiêu rụi toàn bộ cơ thể hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận