Bá Chủ Mạt Thế

Chương 129: Thị trấn bất thường

Bầu không khí có chút trầm lắng xuống, dần trở nên nặng nề ngột ngạt, một lúc lâu sau, Tần Tiểu Vũ do dự nhìn Tần Vũ, Tần Vũ cũng bắt gặp ánh mắt của cô, nhưng anh vẫn im lặng không nói lời nào.



Tần Tiểu Vũ suy nghĩ hồi lâu, mới ho khan một tiếng: "Anh, anh sao vậy?"



Tần Vũ đột nhiên trở nên lúng túng, anh không biết nên giải thích như thế nào, nhưng lúc này trong mắt Tần Tiểu Vũ lại hiện lên một nụ cười ranh mãnh, hình như cô hơi vặn người để điều chỉnh tư thế vì đã ngồi một chỗ quá lâu. Lúc này, phần hạ thể của Tần Vũ lập tức cảm nhận được bờ mông của Tần Tiểu mềm mại và co dãn.



Tần Vũ hô hấp càng ngày càng gấp gáp, Tần Tiểu Vũ chớp chớp đôi mắt to lúng liếng mê người, vẻ mặt vô tội: "Anh, anh sao không trả lời? Anh có chỗ nào không thoải mái sao?"



“Không có gì!” Tần Vũ trả lời cô rất nhanh.

-----



Thật ra từ nhỏ Tần Tiểu Vũ không hẳn coi Tần Vũ là người anh thực sự của mình, không phải theo nghĩa anh em thân thiết, anh trai nuôi, mà như là một người bạn khác giới, dạng thanh mai trúc mã, là bạn bè gần gũi xưng anh vì hơn tuổi vậy thôi, hai người đều từng là cô nhi trong một cô nhi viện. Đến khi trưởng thành, Tần Vũ là một người khá ít nói, hơn nữa anh thường xuyên phải đi làm, cô cũng đi học suốt, thời gian ở bên nhau cũng không nhiều, tuy cô hay gần gũi Tần Vũ một phần vì cô thiếu chỗ dựa, một phần là trêu chọc vì anh hay xấu hổ. Đến bây giờ cô vẫn chưa thể xác nhận tình cảm mình dành cho Tần Vũ thực sự là như thế nào. Cũng không biết liệu Tần Vũ có nảy sinh tình cảm nam nữ với cô hay không, hay chỉ là tình cảm anh em đơn thuần.



Mãi cho đến khi tận thế, Tần Tiểu Vũ mới dần nhận ra mình không thể sống thiếu Tần Vũ, cô bắt đầu có những rung động tuổi mới lớn!



Điều kiện sống của Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ từ nhỏ đã rất kham khổ, thiếu thốn tình thân và giao tiếp xã hội. Cho nên kể cả khi tận thế đã ập đến, Tần Tiểu Vũ cũng chỉ lo lắng cho sự an toàn của Tần Vũ và cô, chỉ cần được ở cùng nhau, dù cho hoàn cảnh sống có tệ như thế nào đối với cô cũng không thành vấn đề.



-----



“Soạt!”



Lúc này, Tần Vũ đột nhiên hoàn hồn, một loại cảm giác nguy hiểm đánh sâu vào trong ý thức của anh, trong nháy mắt hết thảy dục vọng đều biến mất.



Trên cành cây, một con nhện có màu sắc sặc sỡ to bằng nắm tay đang thả một sợi tơ nhện màu trắng về phía đầu của hai người, ngón tay anh búng ra, năng lượng gien trong cơ thể rất nhanh ngưng tụ thành ngọn lửa hình viên đạn, rồi lướt đi như xé gió, con nhện có màu sắc sặc sỡ phát ra một tiếng rên rỉ, nó đã tiêu biến, bị ngọn lửa màu tím thiêu chết, chỉ còn lại một mảnh tro nhỏ xíu bay bay.



Sau khi bị bất ngờ tập kích, Tần Vũ cảm giác nhiệt độ của cơ thể đã giảm bớt đi nhiều, anh cười khổ, may mắn anh vẫn kịp tỉnh táo lại, vừa rồi mà anh bị con nhện giết chết, thì cũng quá xấu hổ đi! Một người tiến hóa ba năng lực trong truyền thuyết tí nữa thì chết lãng xẹt chỉ vì được một cô gái ngồi vào lòng!



Một lúc lâu sau, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tiểu Vũ với những hạt sương lấp lánh nhỏ li ti bên trên, như hơi nâng cằm đón ánh rạng đông, cô vươn người thư giãn, rồi hướng đôi mắt to ướt át, nhấp nháy mi mắt, nhìn về phía Tần Vũ: "Anh, anh nói em nghe đi... vừa nãy anh bị sao vậy?"



Tần Vũ có chút xấu hổ: "Chỉ là tác dụng phụ khi nuốt hạt ngọc Ngũ Độc mà thôi."



Hai mắt của Tần Tiểu Vũ mở to như không tin nổi lời Tần Vũ vừa nói, cô hỏi tiếp: "Thế sao con nhện bé xíu cũng khiến anh giật mình như vậy, cơ thể anh còn nóng hơn bình thường nữa, em hay ngủ gần anh, em biết mà!"



Tần Vũ đã hơi giận vì Tần Tiểu Vũ cứ gặng hỏi: "Vừa rồi là do tác dụng phụ của hạt ngọc Ngũ Độc, chỉ vậy thôi, anh giật mình là do bản lĩnh anh kém được chưa!"



Tần Tiểu Vũ nghe thấy những lời này thì gào lên: "Anh đừng có mà lừa con nít!"



Tần Tiểu Vũ bắt lấy cánh tay Tần Vũ cắn mạnh: "Dám lừa em! Còn định giận dỗi gì? Bắt nạt em sao!"



Tần Vũ chỉ đành nói: "Rồi, rồi, là lỗi của anh, lỗi của anh, anh mải suy nghĩ chút thôi, anh xin lỗi được chưa?"



Tần Tiểu Vũ nhăn cái mũi dọc dừa xinh xinh: "Hừ! Em chẳng thèm."

-----



Đây là một khu rừng rậm nguy hiểm, có rất nhiều độc thú biến dị có thể bất ngờ nhảy ra tấn công với kịch độc đáng sợ, người tiến hóa cấp hai cũng còn phải dè chừng cảnh giác. Vậy mà hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ còn anh anh em em, trêu đùa bỡn cợt nhau… thật là khiến người tiến hóa cấp hai khác nhìn thấy mà giận sôi người!



-----



Tần Tiểu Vũ ngồi trong lòng Tần Vũ và tựa vào vai của anh một lúc, sau đó hơi thở đều dần. Cũng trong lúc đó, Tần Vũ vừa mới bắn ra một ngọn lửa màu tím tiêu diệt một con tắc kè biến dị ẩn nấp trên một thân cây ở gần bọn họ, anh vừa phải tự nhủ lòng ‘thật sự khâm phục’ khả năng ngủ của Tần Tiểu Vũ, cô có thể ngủ trong mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh ngay cả khi đang đề phòng công kích đánh lén của những độc thú biến dị trong một khu rừng vắng và u tối.



Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ của Tần Tiểu Vũ, Tần Vũ lẩm bẩm: "Trước anh chỉ mong mình mạnh mẽ cường đại, giờ anh chỉ cần mãi như thế này."



Lãnh đạm vốn là tính cách của Tần Vũ, anh không muốn thể hiện quá nhiều bằng lời nói, mà anh cũng không biết cách thể hiện văn vẻ như vậy, đối với anh chỉ có hành động thực tế, anh sẽ luôn ở bên săn sóc và bảo vệ Tần Tiểu Vũ, tình cảm kia vẫn nên để tự nhiên thôi, cứ như bây giờ so với kiếp mồ côi, lẻ loi, đơn độc khi trước đã là rất tốt rồi.



Trên con đường yên tĩnh giữa một khu rừng tối tăm, thỉnh thoảng có ánh bình minh chiếu xuyên qua kẽ lá trên những cây cổ thụ thật cao, làm lộ ra những hàm răng và móng vuốt quỷ dị. Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, không có thêm động tĩnh gì ngoài những tiếng bước chân đều đặn của con Hỏa Giáp Trùng Vương. Những độc thú biến dị đều đã có chút trí tuệ, chúng dường như sợ hãi nhóm ba sinh vật tiến hóa cấp hai mạnh mẽ này. Chúng chỉ dám đứng nguyên tại chỗ nhe răng giơ vuốt như những nhân viên bình thường trong cơ quan chào ba vị lãnh đạo cấp cao đang đi tham quan nhắc nhở công việc.



Mặt trời đã lên cao hơn, ánh sáng dịu dàng và ấm ấp tỏa ra xua tan đi cái lạnh sương giá, Tần Tiểu Vũ mở mắt ra, ngáp dài, khi cảnh vật xung quanh hiện lên cũng là lúc cô nhìn thấy một vòng tay săn chắc đang ôm lấy mình, cô khẽ nở nụ cười duyên.



“Em có thấy đói bụng không?” Tần Vũ cảm giác được động tĩnh trong ngực, anh nhẹ giọng hỏi.



“Ưm, vẫn chưa.” Tần Tiểu Vũ lắc đầu, cô quay đầu lại nhìn phía sau lưng, và nhìn thấy rừng Thông Đỏ ở phía xa xa, cô hưng phấn nói: “Oa! Chúng ta ra khỏi khu rừng rồi sao?”



Tần Vũ khẽ gật đầu, nói: "Anh quan sát thấy có vết tích con người để lại, chắc ở không xa phía trước là thị trấn Hồng Phong!”



Một lát sau khi hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, cùng con Hỏa Giáp Trùng Vương đi đến một ví trí có địa hình cao hơn xung quanh và từ đó họ đã nhìn thấy một thị trấn nhỏ ở phía trước.



-----

Thị trấn Hồng Phong có thể nói là khu vực vùng sâu vùng xa, kinh tế không phát triển, dân số chỉ khoảng từ tám mươi đến chín mươi vạn người.



Đi thẳng con đường mòn này sẽ đến một con đường trải nhựa có cắm một tấm biển sắt lớn ở ngay đầu đường nhựa, tấm biển có màu xanh và ở giữa là những chữ màu trắng, những chữ đó ghi rõ là ‘Thị trấn Hồng Phong’. Nếu như trước đây tấm biển sắt này chắc chắn sẽ là sự chào mừng đến với những người khách phương xa, nhưng hiện tại trên đó đã bị dính rất nhiều vết máu, ngang có, dọc có, tia máu bắn thành chùm cũng có, điều này khiến tấm biển như dọa đuổi khách khỏi thị trấn thì hợp lý hơn là chào mừng.



Không có gì khác biệt, như mọi khu vực khác trên trái đất, cho dù thị trấn Hồng Phong nằm ở một nơi hẻo lánh xa xôi, lấp sau một mảng rừng sâu thật lớn thì nó cũng không thoát khỏi tai hoại bị vi-rút lạ phá hủy.



“Đội ngũ của Lý Nguy đã tới chưa anh?” Tần Tiểu Vũ nghi ngờ nhìn chung quanh, những con phố yên lặng đến lạ kỳ không hề có dấu hiệu nào của đội ngũ lớn có ba trăm người ở đây.



Tần Vũ lắc đầu, trong mắt của anh cũng hiện lên một tia nghi hoặc: "Thật kỳ quái, bọn họ vốn phải sớm tới nơi này mới đúng, anh đã quan sát kỹ nhưng không có dấu vết gì thể hiện họ đã đi ngang qua đây, thi thoảng có dấu hiệu của con người nhưng đã là rất lâu rồi!"



Đội ngũ của Lý Nguy với số lượng ba trăm người là không hề nhỏ, một đội ngũ như vậy lại đang liều mạng bỏ chạy đâu có thời gian xóa dấu vết, mà cho dù có thì lý do bọn họ phải xóa dấu vết là gì, vì ở thời điểm đầu tận thế này rất hiếm khi dị thú hoang dã rời khỏi nơi ở của chúng. Điều này thật khó lý giải, nhưng cũng đã mang lại một thông tin cơ bản nhất. Đó là địa phương này có điểm bất thường, cần phải đề phòng và nâng cao cảnh giác!



"Bên trong thị trấn thật quá tĩnh lặng... đến một cái thây ma em cũng không nhìn thấy, chẳng lẽ..." Tần Tiểu Vũ nuốt nước miếng có chút sợ hãi, tuy cô nói chẳng lẽ… nhưng… cũng không có phần sau, thực sự thì cô cũng chẳng biết nguyên do cho sự bất thường này là gì.

Hai bên con đường chính của thị trấn Hồng Phong là những ngôi nhà san sát, cao thấp không đồng đều, phần lớn đều là nhà gạch đổ bê tông bênh cạnh những ngôi nhà mái ngói điều này cho thấy tình hình kinh tế của thị trấn Hồng Phong cũng không được tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận