Bá Chủ Mạt Thế

Chương 64: Lối vào di tích thượng cổ

"Ai ui, anh, sao anh đánh em?" Tần Tiểu Vũ đang muốn nói tiếp, Tần Vũ liền gõ mạnh một cái vào đầu cô, Tần Tiểu Vũ hai tay ôm đầu khóc rống lên.



Tần Vũ hơi nghiến răng: "Như vậy còn không mạnh như trong tưởng tượng sao?"



Có thể khống chế khoảng ba sinh vật như thây ma, biến dị thú hoặc dị tộc, hơn nữa theo như lời Tần Tiểu Vũ nói, nếu cô trở lên mạnh mẽ hơn, số lượng giới hạn của sinh vật bị khống chế sẽ còn tăng lên, mục tiêu bị khống chế không thể vượt qua hơn một cấp độ tiến hóa so với bản thân, nói cách khác, hiện tại Tần Tiểu Vũ khống chế sinh vật giới hạn tối đa có thể là sinh vật cấp ba, là cấp ba đó…



Không mạnh mẽ như tưởng tượng? Nó mạnh đến mức ngoài sức tưởng tượng!



Thật ra, suy nghĩ kỹ lại, ý định ban đầu của Tần Vũ đã thay đổi, anh ấy vốn muốn xây dựng một đội ngũ mạnh nhất, nhưng anh ấy không thể hoàn toàn tin tưởng những người khác ngoại trừ Tần Tiểu Vũ, chẳng hạn như Bạch Tiểu Na và Địch Thiếu Phong, bọn họ là người có thể tin tưởng được, nhưng cũng là người có tính tình nóng nảy, nếu như Tần Vũ bắt bọn họ làm trái ý mình thì sao? Tần Vũ sợ họ sẽ không tuân theo ngay cả khi họ bị giết!



Nhưng Tần Tiểu Vũ thì khác, tuy cô cũng là người có nguyên tắc và tấm lòng nhân hậu, nhưng trong thâm tâm, cô có thể vì Tần Vũ mà bỏ qua những nguyên tắc của mình.



Không nhất thiết tất cả đều phải là người tiến hóa để xây dựng một đội siêu hạng!



Chỉ cần Tần Tiểu Vũ có khả năng điều khiển một số dị thú, thây ma và thậm chí là dị tộc, chúng sẽ tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh, điều này không phải tốt hơn so với đồng đội là con người sao?



Và khi thời điểm sinh tử đến, Tần Vũ có thể hy sinh họ mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào!



Về phần thực lực của biến dị thú, dị tộc, thây ma, bọn chúng đều không kém nhân loại tiến hóa, thậm chí còn có thể hơn rất nhiều!



Giống như Vua Thây Ma Bất Tử, nó có cả năng lực Khổng Lồ Hóa và Thân Thể Bất Tử.



Nghĩ đến việc nhận một Vương giả thây ma, thú biến dị cấp chúa tể hay gì đó làm tay sai, thật là sảng khoái.



Nhớ lại lần lượt bị Bạch Tiểu Na và Địch Thiếu Phong từ chối, những người tiến hóa có năng lực mạnh mẽ này đều kiêu ngạo và tự tôn cao, nhưng bây giờ Tần Vũ đã hiểu, thà chấp nhận những thủ hạ cấp dưới không cần bận tâm đến sống chết và hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh hơn là chấp nhận một số thành viên có thể sẽ không tuân theo chiến thuật mà Tần Vũ đề ra!



Bây giờ đừng mong Tần Vũ chủ động mời người khác gia nhập đội nhóm của mình, cho dù người khác cầu xin gia nhập, anh cũng phải đắn đo suy nghĩ.



"Anh, anh cười gì mà bỉ ổi như vậy!" Tần Tiểu Vũ lấy tay ôm đầu, Tần Vũ từ đầu đến giờ đều im lặng, anh thỉnh thoảng sẽ nhếch miệng cười, điều này làm cho cô không nhịn được mà nói ra.



Tần Vũ lập tức nghiêm mặt lại, Tần Tiểu Vũ vội vàng nói: "Anh, anh mà đánh em nữa, em sẽ giận đó!"



Tần Vũ lắc đầu không nói nên lời, kéo cô vào lòng, sau đó anh xoa đầu cô.



Tần Vũ cười nói: "Em ngoan ngoãn như vậy, anh làm sao nỡ đánh em?"



“Anh bỏ em ra!” Tần Tiểu Vũ đỏ mặt đập vào ngực Tần Vũ.



Sau đó, Tần Vũ tìm hiểu cặn kẽ về năng lực gọi là Khống Hồn Nguyền Rủa của Tần Tiểu Vũ, anh lại một lần nữa cảm thán năng lực này lợi hại cỡ nào, quả nhiên là năng lực trước nay chưa từng xuất hiện.



Tạm thời Tần Vũ cũng không phát hiện thêm điểm hạn chế của năng lực này, cũng như Tần Tiểu Vũ anh xác định tạm thời có ba hạn chế chính, đó là phải nhỏ máu của Tần Tiểu Vũ vào điểm giao giữa hai lông mày của sinh vật, có giới hạn về số lượng sinh vật khống chế và cấp độ sinh vật.



Sau khi cơn mưa máu ngừng rơi, sau trận chiến với biển thây ma, cả Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần, họ nghỉ ngơi trong nhà kho bỏ hoang một ngày, ngủ một giấc thật sâu, cho đến sáng hôm sau mới rời đi.



Sau cơn mưa máu, mặt đất có chút ẩm ướt.



"Gừ!"



Một con thây ma bên đường phát hiện ra hai người bọn họ, vội vội vàng vàng lon ton chạy tới.



"Quả nhiên, thây ma bình thường trở nên mạnh hơn." Tần Vũ thầm nghĩ, vừa nói vừa đâm trường thương ra, thân trường thương bao phủ dày đặc ngọn lửa màu trắng nhàn nhạt, mũi trường thương đâm thẳng vào ngực của con thây ma, sau đó nhanh chóng đâm xuyên vào bên trong, chỉ hai giây đồng hồ sau, con thây ma đã bị thiêu thành đống tro bụi.



Không tìm thấy khối năng lượng tiến hóa , hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ tiếp tục đi về phía trước, Tần Vũ mơ hồ có dự cảm sắp xảy ra một trận chiến lớn, khốc liệt, một trận chiến liên quan đến sự tồn vong của Thịnh Cảnh Thành!



Bên ngoài cách Thịnh Cảnh Thành không xa có một con Mẫu Trùng, nó đang tiến hóa rất nhanh, hiện tại đã hơn hai tháng trôi qua, con Mẫu Trùng này nhất định đã tiến cấp thành công, khi nó thực sự phát động công kích, Thịnh Cảnh Thành sẽ bị hủy diệt.



Ở kiếp trước Tần Vũ chưa từng nghe nói qua có tồn tại Thịnh Cảnh Thành, rất có thể đã Thịnh Cảnh Thành đã bị hủy diệt dưới sự tấn công của con Mẫu trùng này, cho nên Tần Vũ quyết định nương theo sức tiến công của quân đội, anh và Tần Vũ sẽ đột kích xông ra, đi tới nơi khác, để có thể sinh tồn đỡ gặp nguy hiểm hơn.



Ba ngày sau, vào buổi trưa, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đang đi trên đường săn thây ma, khi đi ngang qua một con hẻm thì xảy ra chuyện lạ, lối vào hẻm tối mờ mờ, tựa hồ có thứ gì đó sắp chui ra.



“Xảy ra chuyện gì đây?” Tần Vũ cùng hai người lập tức đề cao cảnh giác.



"Chẳng lẽ..." Tần Vũ trong lòng khẽ động, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm đầu hẻm.



Không gian ở lối vào con hẻm bị bóp méo, bốn năm người lần lượt loạng choạng bước ra.



“Ôi, lão Lưu, lần kiểm tra này quá biến thái!” Một nam tử nhìn chừng hai mươi tuổi chửi rủa.



Nhưng năm người lập tức ngừng nói chuyện, bởi vì có hai bóng người đứng ở đầu hẻm, bọn họ lập tức đề cao cảnh giác, phát hiện hai người là hai thiếu niên, cũng không phải thây ma, mới thở phào nhẹ nhõm.



Còn người đàn ông lên tiếng trước thì thẳng thừng: "Nhìn cái gì vậy, biến đi!"



"Anh, làm sao bọn họ... đột nhiên có thể xuất hiện? Giống như bọn họ từ một không gian khác bước ra vậy." Tần Tiểu Vũ sau khi nhìn thấy mấy người cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô rất khó hiểu.



“Còn nhớ lần trước chúng ta cùng nhau tìm kiếm di tích không?” Tần Vũ ánh mắt rực lửa nhìn bóng lưng những người đó.



"Ý của anh là. . . " Tần Tiểu Vũ hai mắt đột nhiên sáng lên, khi đó Tần Vũ giết một con chó sói biến dị, trong bụng của con chó sói biến dị có một cái nhẫn lửa, chính là cái nhẫn bây giờ cô đang đeo.



Mà theo Tần Vũ nói, đây là bảo vật từ trong di tích thượng cổ, bọn họ đã tìm kiếm mấy ngày, đáng tiếc đều không tìm được dấu vết gì, nhưng bây giờ... xem ra, bọn họ đã tìm được.



Tần Vũ không để ý đến năm người xa lạ, anh chỉ cẩn thận nhìn về phía sau họ, trong lòng gần như chắc chắn, lối vào di tích ở sau lưng bọn họ!



Lúc đầu cố ý tìm thì không thấy, nhưng hôm nay tình cờ lại tìm được, đúng là ông trời trêu đùa mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận