Bá Chủ Mạt Thế

Chương 154: Giết người thấy máu

“Nói hết chưa?” Tới tận bây giờ Tần Vũ mới mở miệng nói chuyện, vẫn là vẻ mặt lãnh đạm không chút biểu tình, nhưng ánh mắt sắc lạnh như mảnh băng, như muốn ghim thấu tim gan, Cố Dũng đám người vừa nhìn thấy Tần Vũ ánh mắt, liền cảm thấy khó thở.



Cố Dũng híp mắt, nhìn Tần Vũ và nói: "Anh là bạn trai của cô ấy sao? Rượu mời không uống thích..."



Nhưng Cố Dũng còn chưa nói hết câu, Tần Vũ đã đột nhiên đứng ngay trước mặt của Cố Dũng, đồng tử trong mắt của Cố Dũng co rút lại, gã còn chưa kịp phản ứng, trên khuôn mặt đã nhận một cái tát như trời giáng.



"Rắc!"



Cố Dũng bị tát bay lộn nhào, cú tát rất mạnh, cổ của Cố Dũng bị tát vặn một vòng ba trăm sau mươi độ, xương cổ vặn vẹo gãy vụn.



"Ầm!"



Cố Dũng va vào vách núi bên cạnh, thân thể của gã lún sâu, khảm hẳn vào trong vách núi, trên khuôn mặt méo mó vẫn còn lộ ra vẻ khó tin, mắt, tai, miệng và mũi đều ộc ra máu, xương cổ đều đã bị gãy nát, chết ngay lập tức. Cái chết của gã làm những người khác vô cùng kinh hoàng.



“Mày... Sao mày dám… ”



Hứa Khải và thiếu niên gầy gò cũng kinh hãi không thôi, lúc trước hai người rất coi thường Tần Vũ, vốn tưởng rằng anh là một kẻ hèn nhát đến cức điểm, chỉ dám im lặng nhìn bạn đồng hành là Tần Tiểu Vũ bị một đám người quấy rối, nhưng không ngờ khi anh ra tay, lại nhanh, tàn nhẫn và quyết đoán như vậy.



"Anh. . . " Tần Tiểu Vũ mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh đạm của Tần Vũ không thay đổi chút nào, cô vội biết Tần Vũ đã động sát tâm rồi, trong nội tâm cô luôn hiểu rõ, Tần Vũ vẫn luôn là người không dễ nói chuyện, anh không giỏi thể hiện cảm xúc, anh luôn che chở, quan tâm đến cô và sẽ dùng hành động để chứng minh điều đó.



Sở dĩ Tần Vũ vừa động thủ là đoạt mạng nguyên nhân chính là bởi Tần Tiểu Vũ, anh rất chán ghét kẻ khác dám dùng ánh mắt như vậy nhìn Tần Tiểu Vũ, với những kẻ xấu Tần Vũ sẽ không bao giờ nương tay.



Ánh mắt lạnh lùng của Tần Vũ quét qua Thẩm Chung và Đào Dã, giọng nói nghiêm nghị: "Tao cho bọn mày một cơ hội để lại lời trăn trối."



“Thằng chó, mày muốn chết!” Thẩm Chung cả giận.



Đào Dã thậm chí còn hét lên: "Mày nghĩ rằng lén tấn công giết chết Cố Dũng sẽ làm bọn tao sợ hãi sao?"



Màu da của Thẩm Chung trở nên xám xịt và lớp da cứng lại nhìn như đá, đây là năng lực Thạch Luyện thuộc hệ Chiến Đấu, khiến toàn thân của gã cứng rắn như đá, gã vung quyền định đấm vào mặt của Tần Vũ, nhưng gã như vừa bị hoa mắt, Tần Vũ từ xa đã đứng ngay sát mặt của gã, lên gối vào bụng của gã.



"Ầm!"



Thẩm Chung bị một cú lên gối đánh cong người như tôm, giống với Cố Dũng, gã cũng va vào vách núi, thân thể của gã bị khảm sâu vào trong đó, nội tạng của gã đã bị một cú lên gối đánh nát be bét máu ộc ra từ miệng, gã chết ngay cạnh Cố Dũng.



“Hả. . . gì vậy?” Đào Dã không khỏi nuốt nước miếng, sau lưng gã mồ hôi lạnh vã ra, gã biết lần này mình toi thật rồi, đúng là đang nhiên đang lành thế nào lại đá ngay vào tấm sắt cứng này!



Đào Dã cố nặn ra một nụ cười: "Anh bạn... Không, thưa ngài, lúc vừa rồi tôi chỉ là nói đùa thôi..."



Thẩm Chung và Cố Dũng lần lượt bị giết trong nháy mắt, trong lòng của Đào Dã đã ngập đầy sợ hãi nhưng gã vẫn đang ấp ủ một kế hoạch độc ác khác, gã tin rằng động tĩnh ở đây chắc chắn đã làm náo động những người khác trong căn cứ. Chỉ cần có người tiến hóa mạnh mẽ hơn tới, nhất định có thể hạ gục Tần Vũ, sau đó gã sẽ cho Tần Vũ hiểu thế nào là sống trên đời có những người không thể đắc tội.



Nhưng mà, ánh mắt lạnh lùng của Tần Vũ lại khóa chặt mọi cử động của Đào Dã, gã giật mình, gã còn muốn nói thêm nữa, nhưng Tần Vũ lại lười nghe gã nói nhảm, lướt tới như một bóng ma.



"Nhanh quá!"



Hai mắt của Đào Dã lồi ra biến to hơn cả mắt trâu, gã cũng là người tiến hóa, năng lực của gã ta là Mắt Bắt Dính thuộc hệ Nhận Thức, đôi mắt của gã ta có thể nhìn thấy những chuyển động nhanh gấp mấy lần tốc độ giới hạn mà những người bình thường có thể nhìn thấy, nói đơn giản giống như gắn thêm một cái ống kính có tốc độ màn chập cao có thể thu lại được hình ảnh của những chuyển động cực nhanh, tốc độ công kích của người khác sẽ chậm lại vài lần trong mắt của gã, nhưng cho dù tốc độ công kích của Tần Vũ đã chậm lại mấy lần, vẫn là quá nhanh với đôi mắt của gã, và gã vẫn chẳng kịp nhìn rõ công kích dù đã kích hoạt năng lực của bản thân!



“Rắc!” Hai tay của Tần Vũ bấu mạnh vào hai bên đầu của Đào Dã, sau đó giật mạnh, cổ của gã phát ra một tiếng kêu rất giòn, đầu của gã đã lìa khỏi cổ.



Cái đầu của Đào Dã nằm trong hai tay của Tần Vũ vẫn đang trợn to hai cái mắt to như hai mắt trâu, máu phun ra thành dải, Tần Vũ tùy ý ném cái đầu xuống đất như ném bóng.

---

Năng lực thuộc hệ Nhận Thức là những năng lực gây ra các tác dụng có lợi lên các giác quan như thị giác, thính giác, xúc giác, vị giác, khứu giác hoặc tăng cường sự nhạy bén của hệ thần kinh, tăng tốc độ phản xả, tăng cảm giác, tăng cảm ứng… của chính người tiến hóa sở hữu những năng lực đó, hoặc dùng tác động lên mục tiêu khác.

Năng lực Mắt Bắt Dính thuộc dạng năng lực hệ Nhận Thức hạ cấp. Về việc tăng cường các giác quan có hai năng lực thuộc hệ Nhận Thức cực kỳ nổi tiếng là Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, giống như hai vị phúc thần trong truyền thuyết hiểu đơn giản người tiến hóa sở hữu năng lực Thiên Lý Nhãn có mắt nhìn xa nghìn dặm, còn người tiến hóa sở hữu năng lực Thuận Phong Nhĩ có tai nghe được mọi âm thanh truyền đến trong gió, thực tế tiến hóa lên trình độ cao về sau hai năng lực này còn mạnh mẽ hơn như vậy rất nhiều có thể nhìn rõ nghe thấu mọi việc trên đời, thậm chí kèm theo nhiều kỹ năng thần thông khác.

---



“Đáng… sợ… quá!”

Người thiếu niên gầy gò cảm thấy ghê sợ thốt lên, che tay lên miệng nhịn không nôn mửa. Hứa Khai cũng bị dọa ngây người, Tần Vũ lạnh lùng tàn nhẫn lần lượt giết chết cả ba người kia, nếu chỉ vì những ánh mắt càn rỡ và những lời nói trêu trọc quá đà, với Hứa Khai ba người kia không đáng bị giết thảm như vậy, nhìn cảnh tượng giết người dã mãn, trái tim của Hứa Khai trở nên băng giá.

Tần Vũ vẫn thờ ơ với dáng vẻ coi thường sinh mạng. Rồng có vảy ngược, đụng vào tất giận! Tần Tiểu Vũ là vảy ngược của Tần Vũ!

Người bình thường nếu như người thân nhất bị xúc phạm, đều sẽ tức giận đến phát điên, huống chi là Tần Vũ, trong khả năng có thể, anh sẽ ra tay không chút do dự. Với Tần Vũ, những người vô tội và thiện lương rất đáng được thông cảm, nhưng những kẻ cặn bã như Cố Dũng, Thẩm Chung, Đào Dã đều chết hết sạch là chuyện tốt.



Tần Tiểu Vũ nhìn Tần Vũ với ánh mắt nhu hòa, cô hiểu Tần Vũ, chỉ bởi vì cô bị xúc phạm nên anh mới quyết tâm giết chết bọn họ trong đau đớn, nhưng đối với những cái chết thảm của ba kẻ xấu này cô cũng không bận tâm lắm. Cô cũng không ngờ tới, chỉ mới mấy tháng sinh tồn trong tận thế đã khiến cho tâm tính của cô thay đổi rất nhiều.





"Xảy ra chuyện gì?" Lúc này có hơn hai mươi người chạy nhanh tới chỗ Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, mỗi người vừa tới đều có vẻ mặt nghiêm túc, bọn họ mới vừa đi săn ở bên ngoài căn cứ trở về, trên đường về lại ngửi được một mùi máu tanh, bèn biết nhất định có chuyện chẳng lành đã xảy ra, vì vậy bọn họ vội vã chạy tới ngay lập tức.



Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ nhìn hai mươi người này, những người này tản mát ra khí tức khác hẳn người bình thường, rất rõ ràng bọn họ đều là người tiến hóa, người đi đầu có khuôn mặt chữ quốc (một tướng mặt của đàn ông thể hiện một người lãnh đạo có tài), tràn đầy khí khái uy nghiêm của một người có địa vị cao... Anh ta nhìn quét qua hoàn cảnh nơi này, phát hiện ra tử trạng thể thảm từ những xác chết của Cố Dũng, Thẩm Chung và Đào Dã, anh ta trầm giọng nói: "Là kẻ nào làm chuyện này?"



Thật ra chẳng cần hỏi, lúc này sát khí của Tần Vũ vẫn chưa thu về, sát khí áp bức mọi người xung quanh đều phải rùng mình run lên, Tần Vũ không phải quả hồng mềm để ai cũng có thể bóp nặn!



"Là. . . Là hắn!" Người thiếu niên gầy gò bên người Hứa Khải kinh hãi chỉ vào Tần Vũ, run giọng nói, vừa rồi thủ đoạn giết người tàn nhẫn của Tần Vũ đã làm cho cậu ta run sợ, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.



Hứa Khải lấy lại tinh thần và nói với người đàn ông có khuôn mặt chữ quốc: "Thủ lĩnh Kim, chuyện là thế này ..."



Hứa Khải kể lại những gì vừa xảy ra, không thiên vị bất kỳ ai, và kể lại sự thật một cách chi tiết, thực tế nhất.



“Ba tên này…” Ông chủ Kim cau mày, ông biết đám người Thẩm Chung là dạng người gì, đặc biệt là Cố Dũng, kẻ đã từng bị cầm tù vì tội hiếp dâm trước khi tận thế ập đến, nếu như không phải tận thế đến, Cố Dũng có ngồi tù mọt gông cũng không được ra ngoài xã hội.



"Bọn họ có lỗi trước, tuy vậy. . . " Thủ lĩnh Kim lạnh lùng nói: "Cho dù đã làm chuyện xấu, bọn họ đều là người của Kim Trạch Thiên này, anh giết bọn họ, chẳng lẽ không biết nể mặt tôi sao?"



Tần Vũ thản nhiên nói: "Muốn gì nói nhanh?"



Kim Trạch Thiên nhìn lại một lượt thi thể của ba người Cố Dũng, Thẩm Chung và Đào Dã. Sau đó anh ta nói: "Gieo gió thì gặt bão, anh giết được cả ba người họ mà không tốn sức coi như có bản lĩnh. Chỉ cần quy phục dưới trướng của tôi, mọi chuyện đều bỏ qua!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận