Bá Chủ Mạt Thế

Chương 89: Từ chối

Lâm Phong chú ý đến vẻ mặt của Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc, anh thở dài và nói: "Chúng tôi cũng không thể làm gì hơn được, những người này đều đến tị nạn ở đây, nhằm tìm sự bảo vệ của chúng tôi, nhưng bạn cũng biết tình hình hiện tại trong doanh trại bây giờ như thế nào, lương thực dự trữ là có hạn, những người lính đang chiến đấu trên tiền tuyến còn không đủ ăn, không tìm đâu ra thêm lương thực, thực phẩm để đưa cho họ, những thanh niên và trung niên có sức khỏe, đang chiến đấu ở trên chiến trường có thể được chia nhiều lương thực hơn, nhưng mỗi ngày cũng chỉ thêm được một chút, bọn họ ăn không đủ no, vẫn là vác bụng đói lên chiến trường.”



"Các người là đồ khốn kiếp, đồ ăn ít như vậy muốn cho chúng ta chết đói hay sao? Các người không để cho chúng ta sống, chúng ta cũng sẽ không để cho các người vui vẻ, mọi người cùng ta xông lên giết chết bọn ác ôn này cướp lấy lương thực!", có tiếng động lớn từ xa truyền tới.



Đó là một vài thanh niên với khuôn mặt không mấy thân thiện, và đối diện họ là một người lính mặc quân phục đang phân phát thức ăn cho họ.



Khuôn mặt của người lính đó tối sầm lại khi nghe thấy những lời này: "Nếu có thêm thức ăn, chúng tôi đã lấy ra phân phát cho mọi người. Hơn nữa, các anh rõ ràng là trẻ và khỏe, tại sao lại không gia nhập quân đội và góp phần bảo vệ Thịnh Cảnh Thành ?Chỉ cần nhập ngũ, các anh có thể có được gấp đôi số lương thực được phân phát hiện giờ.”



Một thanh niên cầm đầu đám người lộ ra vẻ tức giận: "Đừng có nói đến chuyện nhập ngũ, đánh nhau với lũ Trùng tộc, giết mãi không hết kia, cho dù nhập ngũ lấy được lương thực, đó không phải là lần duy nhất có được trước khi chết sao? Mà căn bản có cho thêm gấp đôi số lương thực tí tẹo này thì ăn cũng không đủ no!"



Vẻ tức giận trên mặt của người lính kia càng đậm: “Các người cũng biết, đến binh lính đang chiến đấu ở tiền tuyến còn không đủ ăn, loại người như đám người các ngươi có sức khỏe còn không đi góp sức chiến đấu thì có tư cách gì mà yêu cầu càng nhiều thức ăn hơn họ?"



Ở đó tranh chấp rất kịch liệt, đã có những binh lính trang bị súng đạn chạy tới, rất nhanh những kẻ bạo loạn đó đã bị những binh lính đó dùng vũ lực trấn áp, nhưng trên mặt đám người thanh niên đó vẫn tràn đầy tức giận và tuyệt vọng… Đây chính là hiện trạng của Doanh trại quân đội ở Thịnh Cảnh Thành, nhìn là đã không thấy có hi vọng gì, loạn trong giặc ngoài.



Sắc mặt của Lâm Phong không được tốt lắm, trong Doanh trại quân đội đã xảy ra rất nhiều lần chuyện bạo loạn như vậy, không chỉ có ở trong trại tị nạn, còn có một số binh lính trong doanh trại lính, tụ tập đông người gây rối, thậm chí có binh lính bởi vì ăn không đủ no không còn muốn lên chiến trường cùng Trùng tộc chiến đấu, họ nảy sinh lòng bất mãn, trực tiếp đào ngũ, trong quân doanh sớm đã bận rộn lại càng thêm bể đầu sứt trán.



"Thiếu tá Lâm cũng rất bận rộn, tôi cũng không muốn quấy rầy nhiều, tôi tới đây là để gặp Lưu Thiết Chùy kia, nhờ anh ta giúp tôi chế tạo vũ khí, khi nào xong chúng tôi sẽ lập tức rời đi." Tần Vũ nói.



"Anh. . . Anh tới đây chỉ vì điều này sao?" Lâm Phong ngẩn người, anh đã nghe được ẩn ý trong lời nói của Tần Vũ, Tần Vũ tới doanh trại chỉ là để tìm người giúp anh ta chế tạo vũ khí, cũng không phải tới trợ giúp quân đội đánh Trùng tộc.



"Anh Tần, chắc anh hiện tại đã nhìn thấy tình cảnh của quân đội Thịnh Cảnh Thành, nếu anh có biện pháp, xin hãy giúp đỡ chúng tôi!" Lâm Phong trịnh trọng nói, "Tôi xin thay mặt quân đội, cũng như toàn thể những người dân của Thịnh Cảnh Thành cảm tạ anh!"



Tần Vũ lắc đầu cười khổ: "Lâm Phong, anh đã quá coi trọng tôi rồi. Nói thật, với tình huống này tôi cũng không thể giúp gì được."



Tần Vũ trong lòng Lâm Phong rất thần bí, anh ấy không chỉ là người tiến hóa mạnh nhất mà Lâm Phong từng thấy, hơn nữa còn hiểu biết rất nhiều chuyện về tận thế, dường như đối mặt với chuyện khó khăn nào đều có tự tin giải quyết, bây giờ sau khi nghe được lời Tần Vũ nói, vẻ mặt của Lâm Phong âm trầm xuống, anh ấy không biết phải nói gì cho tốt.



Tần Vũ thầm thở dài, anh thật sự không còn lựa chọn nào khác, nếu không thì đã không kéo mình tách xa quân đội cho đến tận bây giờ.



"Đã như vậy, tôi dẫn anh đi gặp Lưu Thiết Chùy." Trên mặt của Lâm Phong có thêm vài phần tuyệt vọng, anh vốn đã hi vọng một Tần Vũ cường đại, thần bí có thể giúp quân đội tìm ra biện pháp, nhưng hiện tại Tần Vũ đã không có cách nào, anh tự nhiên là vô cùng thất vọng.



Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc im lặng đi theo phía sau, Tần Tiểu Vũ cũng nghe Tần Vũ nói về Trùng tộc, và cô được biết rằng cách duy nhất để đối mặt với Trùng tộc là dùng chiến thuật ‘chém đầu’ thành lập một đội tinh nhuệ tấn công tiêu diệt Mẫu Trùng, cô ấy rất đồng cảm với những người này, nhưng cô ấy cũng không muốn Tần Vũ phải mạo hiểm chiến đấu với Trùng Tộc, trong lòng của cô, vị trí của Tần Vũ quan trọng hơn nhiều so với những người xa lạ này.



Lâm Phong có lẽ cũng đã có ý nghĩ mời Tần Vũ gia nhập quân đội, gần đây bọn họ cũng đã định tổ chức một đội tinh nhuệ để thực hiện chiến thuật ‘chém đầu’, lần này khác với những lần trước đây, trong quân đội đã huấn luyện được mười chiến thần, và sẽ cử bảy trong số mười chiến thần này gia nhập đội tinh nhuệ kia, đây là một đội nhóm ưu tú thực sự!



Lời mời gia nhập của Lâm Phong đã đến miệng rồi nhưng anh cũng không có nói ra, bởi vì anh biết đưa ra lời mời vào lúc này như vậy rất có thể sẽ bị Tần Vũ cự tuyệt ngay, mặc dù anh cùng Tần Vũ đã lâu không giao hảo, nhưng anh có thể nhìn ra Tần Vũ sẽ không bao giờ hi sinh mạng sống của chính mình vì mọi người, an toàn của bản thân Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ sẽ luôn được đặt lên trên hết, anh ta sẽ không liều tính mạng vì những người mà mình không hề quen biết, lời đã nói ra rồi sẽ không thu lại được, lời mời gia nhập mà bị từ chối sẽ gây xấu hổ cho cả hai bên.



Điểm thứ hai là do tính cách cá nhân của Lâm Phong, anh ấy có thể vì chính nghĩa mà hi sinh, anh cũng hi vọng người khác cũng có thể giống mình vì chính nghĩa mà hi sinh, nhưng anh tuyệt đối sẽ không bao giờ ép người khác buộc phải hi sinh theo mình, theo anh suy nghĩ, một sự ép buộc như vậy không phải là chính nghĩa, mà hành động đó chỉ để phục vụ, thỏa mãn những ham muốn ích kỷ, xấu xa khác, ẩn giấu sau lớp phông bạt chính nghĩa, việc này đã từng xảy ra rất nhiều lần trong lịch sử nhân loại!



Từ điểm này mà nói, Tần Vũ rất ngưỡng mộ Lâm Phong, anh ấy vừa có thể hi sinh bản thân mình vì chính nghĩa, vừa biết hiểu và thông cảm cho những người khác ở phía đối lập với chính kiến của mình, ở kiếp trước, anh ấy cuối cùng đã hi sinh ở bìa khu rừng tăm tối, sự hi sinh đó là cần thiết để ngăn lại một mối nguy hại khủng khiếp ảnh hưởng tới tồn vong của cả nhân loại.



Dẫn Tần Vũ đi tới bên ngoài của một tòa nhà cao tầng, Lâm Phong nói với Tần Vũ: "Lưu Thiết Chùy đang ở trên tầng ba, anh Tần có thể đi tìm anh ta, tôi không dám chắc anh ta có muốn giúp anh hay không, đó là tùy lựa chọn của anh ấy, bây giờ tôi có việc phải làm, thật xin lỗi, tôi xin phép đi trước.”



"Cám ơn anh, như vậy là được rồi, anh bận việc thì cứ đi thôi." Tần Vũ gật đầu.



Lâm Phong để cho một thuộc hạ của mình đi cùng Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc, anh quay người lại và rời đi. Lâm Phong đã hạ quyết tâm rằng anh ta sẽ tham gia vào hoạt động ‘chém đầu’ lần này, dù không thành công thì cũng sẽ thành nhân!



"Anh à, em nghĩ thiếu tá Lâm Phong sẽ ở lại chiến đấu đến cùng, tại sao anh không mời anh ấy, cùng chúng ta rời đi?" Tần Tiểu Vũ hết sức nghi hoặc, cô rất hiểu Tần Vũ, Tần Vũ tuy chỉ cùng Lâm phong quen biết trong thời gian rất ngắn, thậm chí mới chỉ gặp mặt mấy lần, nhưng chắc hẳn Tần Vũ đã coi Lâm Phong như là một người bạn tâm giao, tuy là anh ấy không nói ra, nhưng Tần Vũ vô cùng ngưỡng mộ Lâm Phong.



"Thiếu tá Lâm sẽ không đồng ý, cùng chúng ta rời đi đâu!" Tần Vũ lắc đầu, điểm mấu chốt nhất là anh biết trong tương lai Lâm Phong sẽ không chết ở đây, Lâm Phong đời sau chết ở rừng rậm tăm tối sau khi anh ta đã trở thành một người tiến hóa cấp S. Nếu bây giờ Tần Vũ can thiệp, có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi, điều này sẽ không giúp ích gì được Lâm Phong, ngược lại sẽ còn làm hại anh ấy.



Có người lính dẫn đường phía trước do thiếu tá Lâm Phong cắt cử lại, dọc đường không có binh lính nào ngăn cản nhóm người Tần Vũ , Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc, bọn họ thuận lợi đi đến tầng ba của tòa nhà, người lính dẫn đường giải thích: “Các bạn cũng biết, có một số người tiến hóa sử dụng vũ khí lạnh còn giỏi hơn vũ khí nóng, cho nên cả tòa nhà này được thiết kế riêng làm nơi rèn ra những vũ khí lạnh tốt nhất, phù hợp nhất cho những quân nhân tiến hóa, và nơi này cũng tập hợp những thợ rèn xuất sắc nhất Thịnh Cảnh Thành, Lưu Thiết Chùy, người này không chỉ là thợ rèn giỏi nhất ở đây, bản thân anh ta cũng là một người tiến hóa.”



Tần Vũ khẽ gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên là như vậy, Lưu Thiết Chùy này có thể từ kim loại bình thường rèn ra vũ khí gần như là bảo vật, Tần Vũ đã biết anh ta không thể chỉ là một thợ rèn bình thường.



"Binh! Keng!"



Bước vào đại sảnh tầng ba, một luồng khí nóng như thiêu như đốt xông thẳng táp thẳng vào mặt mọi người, ngay khi vừa đặt chân bước vào trong sảnh, tiếng kim loại va chạm không dứt.



Có một bếp lò cực lớn ở trong sảnh, và những người thợ rèn với phần thân trên để trần, tràn đầy cơ bắp, đang dùng búa đập nhuyễn kim loại đang cháy rực đỏ lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận