Bá Chủ Mạt Thế

Chương 114: Ma vương ăn người

** Cám ơn hai bạn MunMun và ngoanhvu01 đã đề cử Ngọc Phiếu cho bộ truyện Bá Chủ Mạt Thế - Team dịch xin được tri ân bằng cách kéo dài lịch bom chương - Chúc mọi người có những phút giây thư giãn. **

Tần Vũ lấy ra một ít đồ ăn, cười khổ nói: "Đồ ăn được còn lại trong nhẫn không gian cũng không nhiều lắm, một số đồ quá hạn vẫn dùng được nhưng một số thì không, không đủ cho chúng ta ăn trong hai ngày."

"Á?" Tần Tiểu Vũ lập tức chớp mắt, mặc dù tận thế ập đến, nhưng trước giờ lương thực của họ vẫn luôn đầy đủ và họ chưa bao giờ biết đói, nhưng không ngờ lại gặp phải tình huống khó xử không có đồ ăn.

Tần Vũ có chút bất đắc dĩ, bọn họ vốn là có đầy đủ đồ ăn, bởi vì anh thường xuyên sẽ bổ sung, nhưng vừa rồi Tần Tiểu Vũ bị nhiễm bệnh Blue, Tần Vũ cũng không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác, chưa chuẩn bị đầy đủ đồ ăn đã tiến vào di tích Tỏa Linh Tháp.

Bình thường Tần Vũ sẽ không phạm sai lầm như vậy, nhưng bây giờ lương thực thiếu thốn, chỉ có thể nói là do quan tâm quá thành loạn.

"Mau ăn đi, yên tâm, không còn đồ ăn thì chúng ta đi tìm thêm." Tần Vũ nói, dù sao với năng lực của bọn họ, không tin là họ sẽ chết đói ở chỗ này.

“Vâng.” Tần Tiểu Vũ dùng sức gật đầu.

Trên thực tế, lúc này Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều đã rất lâu không có ăn, đặc biệt là Tần Tiểu Vũ ít nhất đã ba bốn ngày không ăn kể từ lúc phát bệnh, nếu không phải là người tiến hóa, cô sớm đã đói đến mức không còn sức mà cử động.

Tần Vũ lấy ra hai hộp mì tôm, còn xa hoa bỏ thêm hai cây xúc xích giăm bông vào.

Khi mùi thơm của mì ăn liền tỏa ra, khóe miệng vốn đã tham lam của Tần Tiểu Vũ liền chảy ra nước bọt trong suốt như pha lê.

Tần Vũ cầm đũa gắp mì ăn liền nóng hổi cho vào miệng, thật sự cảm thấy sung sướng vô cầu, tinh thần căng thẳng mấy ngày nay cũng thả lỏng một chút trong khoảnh khắc này.

Đột nhiên, ánh mắt của Tần Vũ chợt biến, anh lạnh lùng nhìn một cái tủ quần áo trong góc phòng, nhàn nhạt nói: "Là ai, lập tức đi ra cho ta!"

"Có người sao?" Tần Tiểu Vũ cả kinh, lập tức nhìn về phía tủ quần áo, cô thậm chí không cảm giác được có người ở đây, nếu như đối phương có ác ý thì sẽ nguy hiểm cỡ nào?

Có thể ẩn nấp ngay trước mặt cô và Tần Vũ lâu như vậy mà không bị phát hiện, đối phương tuyệt đối không phải người bình thường.

Tần Vũ quát to, nhưng trong tủ không có phản ứng, vẫn yên lặng không một động tĩnh.

Nhưng Tần Vũ biết cảm nhận của mình không sai, vừa rồi khí tức của người trong tủ đột nhiên tản ra, sau đó Tần Vũ mới chú ý tới.

Tần Vũ chậm rãi đứng dậy, từ trong nhẫn không gian lấy ra Huyết Diễm trường thương, chậm rãi tới gần tủ quần áo, Tần Tiểu Vũ cũng từ dưới đất đứng lên, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp sức cho Tần Vũ.

Tần Vũ cầm thương chậm rãi lấy mũi thương gạt cánh tủ ra, nhìn thấy bên trong tủ, anh liền sửng sốt.

Đúng như anh dự đoán, thực sự có một người giấu trong tủ, chính xác hơn đó là một cậu bé.

Đây là một cậu bé mới chỉ mười một, mười hai tuổi, nó đang run rẩy dựa vào góc tủ, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tần Vũ, cậu bé sợ hãi run lên, nép sát vào góc tủ, cố lùi về phía sau, nhưng lưng cậu bé đã áp sát vào tấm ván gỗ, và không còn không gian để có thể thu mình lại.

Ánh mắt kinh hãi của cậu bé khiến sự lạnh lùng trong mắt Tần Vũ dần dần biến mất, khi nhìn thấy đứa bé này, Tần Vũ cảm thấy nó có chút giống mình trước đây, gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào cũng không có khí lực để tự bảo vệ bản thân mình, chỉ biết run rẩy sợ hãi.

"Chỉ là một đứa bé." Tần Tiểu Vũ cũng đi tới, sau khi nhìn thấy là một đứa bé, liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời vô cùng khó hiểu, tại sao đứa bé này lại ở đây? Lại chỉ có một mình."

Tần Vũ không nói gì, anh vẫn đang ngạc nhiên nhìn đứa bé trước mắt, bởi vì dù ở khoảng cách gần như vậy, nhưng Tần Vũ vẫn rất khó để cảm nhận được khí tức của đứa bé này.

“Chẳng lẽ là một năng lực dạng Ẩn Thân?” Tần Vũ thầm nghĩ, đứa bé này dường như là người tiến hóa, hơn nữa còn là người tiến hóa tự thức tỉnh.

“Đi ra ngoài.” Tần Vũ nói với cậu bé.

Nghe vậy, cậu bé càng run mình lên dữ dội, nó sợ hãi nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ có chút không nói nên lời, hiện tại anh đã hoàn toàn thu liễm sát khí, nhưng cậu bé này vẫn sợ hãi đến mức như vậy.

Thấy vậy, Tần Tiểu Vũ đi đến bên người Tần Vũ, nhẹ giọng nói: "Bạn nhỏ, đi ra đây đi, bọn chị sẽ không hại em đâu."

Biểu cảm rất thân thiện của Tần Tiểu Vũ khiến vẻ mặt sợ hãi của cậu bé giảm đi đôi chút, nhưng nó vẫn còn sợ hãi, run giọng nói: "Hai người... hai người sẽ không ăn thịt em chứ?"

Tần Vũ gãi đầu, nhìn mình thế này lại bị coi là Ma vương ăn thịt người sao? Mặc dù anh rất tàn nhẫn với kẻ thù, nhưng chưa đến mức ăn thịt người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận