Bá Chủ Mạt Thế

Chương 170: Thi thú tê giác một sừng

Con tê giác một sừng với đôi mắt to như hai quả bóng màu đỏ tươi, tông thẳng về phía nhóm người, Hứa Khai, Khổng Vĩ, Tiền Lập Tân đều sợ hãi lùi lại về sau vài bước, mặc dù đều là người tiến hóa nhưng bọn họ biết rằng mình không thể đối phó với con tê giác một sừng này, cho dù có dốc sức phối hợp.



“Để tôi cho, đúng dạng đồ chơi tôi thích!” Địch Thiếu Phong tiến lên phía trước, đứng hiên ngang, trên mặt của anh hừng hực chiến ý.



Tần Tiểu Vũ vội trêu chọc: "Này, chuẩn bị sẵn quần áo để mặc chưa, hay lát lại ở chuồng?"



Địch Thiếu Phong không nói nên lời, xấu hổ gãi đầu gãi tai, chiến ý tụt mất mấy phần: "Ầy, món đồ chơi này tôi chẳng cần biến thân!"



"Đừng nói nhảm nữa, nó đến rồi kìa." Lúc này, Bạch Tiểu Na không khách khí nói.



Địch Thiếu Phong cười khổ, anh tiến thêm trước vài bước làm động tác khởi động khớp vai và tay, nhìn con tê giác một sừng đang húc đến rất nhanh như nhìn một món đồ chơi yêu thích.



Khi con tê giác một sừng lao tới trước mặt anh ta chỉ còn hơn hai mươi mét, Địch Thiếu Phong đã di chuyển chạy đà chuẩn bị tung người bật cao.



Cơ bắp trên hai cánh tay của Địch Thiếu Phong nhanh chóng phồng to và săn chắc lại, vảy đen nổi lên, từng cái một chạy dọc từ vai xuống ngón tay, bộ móng và hàm răng mọc dài ra sắc bén như móng và răng của ác thú, có màu đen tuyền, đôi mắt của Địch Thiếu Phong có đôi đồng tử chuyển sang màu vàng kim như dã thú, xoay dọc hẹp, dài. Trên đầu của anh ta, dần dần một cặp sừng kỳ lân cong cong, nhô lên chỉ khoảng hai mươi xen ti mét. Tuy không chấn động kinh tâm như lần biến hóa đối mặt với biển thây ma nhưng nhìn cũng chẳng khác một con quái vật là mấy! (Chương 53)



"Rầm rầm … rầm!"



Tốc độ của con tê giác một sừng đột nhiên tăng mạnh khi cách Địch Thiếu Phong hơn mười mét, nó húc về phía Địch Thiếu Phong như một chiếc xe tải với vận tốc hơn hai trăm mét trên giờ, với một lực húc mạnh mẽ như vậy ngay cả một tòa nhà hai tầng cũng sẽ bị nghiền nát vụn.



“Gào” … “Uỳnh!”



Địch Thiếu Phong bật cao lên không trung, gầm lên một tiếng, rồi hai bàn tay đan chéo các ngón tay, siết chặt lại như búa tạ đập mạnh xuống đỉnh đầu của tê giác một sừng, con tê giác một sừng đang lao đến rất nhanh thì bị đập chúi đầu xuống đất, tạo thành một vết hõm sâu, sau đó Địch Thiếu Phong duỗi hai tay ra, gắt gao ghì chặt đầu của con tê giác một sừng.



"Phì phì!"



Con tê giác một sừng có thể chất gấp mười bảy, mười tám lần người bình thường, thân thể to lớn, chạy đà nước rút thời gian dài như vậy, lực xung kích của nó tuyệt đối đáng sợ đến cực điểm, Địch Thiếu Phong nhanh chóng trụ vững hai chân, bám sâu vào mặt đất. Con tê giác thở mạnh lấy lại tỉnh táo sau cú đập mạnh vào đỉnh đầu, nó gồng sức đẩy lùi Địch Thiếu Phong lại phía sau hơn nửa bước chân. Nhưng cũng chỉ có đến như vậy là hết.



Địch Thiếu Phong dùng hai tay ghì chặt đầu của con tê giác một sừng, thực sự đã áp chế và kìm hãm toàn bộ sức lực của nó.



"Lực lượng không tồi!" Tần Tiểu Vũ khoanh tay phán một câu xanh rờn.



Còn Hứa Khai, Khổng Vĩ và Tiền Lập Tân lại rất phấn khích chăm chăm theo dõi cuộc chiến. Địch Thiếu Phong là một cường giả mạnh nhất nhì căn cứ, được chứng kiến anh ta ra tay thể hiện sức mạnh khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc và thích thú.



Tê giác một sừng lắc mạnh đầu và cổ, nó muốn hất văng Địch Thiếu Phong ra xa, nhưng Địch Thiếu Phong như một ngọn núi cao đè xuống, làm cho nó không thể lay chuyển được một chút nào.



"Gào!"



Địch Thiếu Phong gầm thét, giống như một con ác thú viễn cổ, hai tay của anh dồn lực thật mạnh, cơ bắp trên tay hiện rõ cuồn cuộn, bộ móng dài ra cắm sâu vào đầu con tê giác một sừng, và con tê giác một sừng to lớn này đã thực sự bị anh ta nhấc bổng lên!



Máu trên đầu của con tê giác một sừng chảy ra ồ ạt theo mười lỗ móng, khuôn mặt của nó cau có lại vì đau đớn, bốn cái chân ngắn cũn của nó đã bị bế trồi lên khỏi mặt đất, vùng vẫy không ngừng nhưng không có tác dụng gì, gần như không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào với Địch Thiếu Phong.



Địch Thiếu Phong nhấc bổng con tê giác một sừng qua đầu và quăng mạnh thân thể tê giác to lớn xuống bãi đất phía sau lưng của nó.



"Uỳnh!"



Cơ thể to lớn của con tê giác một sừng nặng nề đập mạnh xuống đất, đám người Hứa Khai cảm thấy mặt đất rung chuyển dữ dội, suýt chút nữa đứng không vững.



Khói bụi màu đỏ tiêu tán, trên mặt đất cứng rắn nứt ra một cái hố lớn có đường kính gần chục mét, con tê giác một sừng nằm giữa hố sâu, thân thể yếu ớt co giật, đã sắp chết.



Bất kể là thây ma, dị thú hay thi thú, thật ra chúng đều có thể coi là một loại sinh vật tiến hóa có sinh mệnh, vì vậy con tê giác một sừng dù là thi thú, nhưng sau khi nhận phải tổn thương quá nặng như vậy cũng sẽ chết hẳn.



Cú quăng ném vừa rồi của Địch Thiếu Phong đã làm gãy hết toàn bộ khung xương của con tê giác một sừng, nó đã không còn một chút sức lực nào.

Nhưng Địch Thiếu Phong vẫn chưa buông tha cho nó, lại một lần nữa bật nhảy mạnh, dẫm hai chân lên đầu của con tê giác một sừng, hơi khom người xuống, hai bộ móng dài sắc nhọn không ngừng đâm xuống đầu của nó, máu đen bắn ra tứ tung. Địch Thiếu Phong kết thúc sinh mệnh của con tê giác một sừng một cách đẫm máu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận