Bá Chủ Mạt Thế

Chương 446: Chiến

Tần Vũ nắm đấm ẩn ẩn đau nhức, thân thể Trịnh Uyên cứng rắn vượt quá tưởng tượng, cứng hơn bất kỳ kim loại nào Tần Vũ từng thấy, có thể xưng là phòng ngự vô địch!
"Lực lượng thật mạnh, ta tự thân trọng lượng vượt quá một trăm tấn, thêm vào đột phá tốc độ âm thanh, lực va chạm sinh ra vô cùng kinh người. Dù là lãnh chúa cấp Biến Dị Thú mà trúng phải cũng phải bị thương không nhẹ, tiểu tử này chỉ lùi một bước!" Trịnh Uyên cũng vô cùng giật mình, hắn mặc dù tự thân trọng lượng tăng trưởng vô số lần, nhưng tốc độ không bị ảnh hưởng, phối hợp với trọng lượng bản thân để tấn công với tốc độ cực nhanh, từ trước đến nay đều thành công, không ai có thể ngăn cản. Tần Vũ lại nghênh đón chính diện mà không hề tổn hại, lẽ nào lực lượng của hắn còn lớn hơn cả lãnh chúa cấp Biến Dị Thú?
"Không hổ là ma kim vương, quả thật có chút bản lĩnh." Tần Vũ cũng phải thừa nhận Trịnh Uyên có thể trở thành một trong những người mạnh nhất của nhân loại, thực lực vẫn có chỗ độc đáo.
"Hừ, xem ngươi chịu được bao nhiêu lần!" Trịnh Uyên gầm thét, thân thể hắc kim sắc đột nhiên giẫm lên mặt đất, thân thể vượt quá trăm tấn tựa như đạn pháo bắn về phía Tần Vũ, từ trên cao nhìn xuống, một quyền mạnh mẽ đánh xuống đỉnh đầu Tần Vũ.
Hồng hộc!
Kình phong mãnh liệt bao phủ Tần Vũ, nắm đấm chưa đến, áp lực kinh khủng khiến mặt đất dưới chân Tần Vũ đã nứt ra từng đường!
Uy thế một quyền của Trịnh Uyên vô cùng dọa người, các cao tầng của Kim Lăng thành khi thấy cảnh này đều giật mình, bọn hắn phát hiện thực lực của Trịnh Uyên còn mạnh hơn cả những gì họ biết!
"Hắn thật sự có thể thắng Trịnh Uyên sao?" Phí Tu ánh mắt lấp lóe, nhìn hai người đàn ông bên cạnh, thấp giọng hỏi.
"Không biết, cứ xem tiếp đã!" Hai người đàn ông kia cũng nhìn chăm chú vào chiến trường, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Tần Vũ sẽ không thua!" Xích Hàn Đồng lại tràn đầy lòng tin vào Tần Vũ, hắn cảm giác được có lẽ trong nhân loại có Tiến Hóa Giả có thể địch nổi Tần Vũ, nhưng chắc chắn không phải kẻ trước mắt này!
Tần Vũ vẫn không trốn tránh, toàn thân gân cốt vang lên, dồn lực lượng đến cực hạn, cánh tay trái kim mang lấp lóe, dùng thế Bá Vương Cử Đỉnh giáng một quyền.
Thể chất cơ sở của Tần Vũ bây giờ cao tới hai trăm lần, thêm vào tăng phúc của Hoàng Kim Huyết Mạch, một quyền có thể bộc phát ra siêu cường lực lượng gấp tám trăm lần thể chất trở lên, lực lượng kinh khủng bực này đừng nói là lãnh chúa cấp Biến Dị Thú, ngay cả Thú Vương cấp Biến Dị Thú hiện tại cũng chưa chắc mạnh hơn hắn!
"Ầm ầm!"
Nắm đấm màu vàng óng chạm vào nắm đấm màu đen kim, giống như hai thiên thạch va chạm trong vũ trụ, một tiếng chấn động vang vọng, khiến màng nhĩ người ta muốn rách toạc, mặt đất dưới chân Tần Vũ sụp đổ, nhưng Tần Vũ vẫn đứng yên thẳng tắp!
"Đây là kỹ xảo giảm lực vô cùng cao minh!" Những cao tầng Kim Lăng thành vây xem có không ít người am hiểu kỹ xảo cận chiến, liếc mắt liền nhìn ra Tần Vũ vừa rồi nhìn như đón đỡ một quyền của Trịnh Uyên, thực tế là dùng kỹ xảo giảm lực, chuyển năm thành lực lượng xuống lòng đất, cho nên một mảng đất lớn quanh hắn mới sụp đổ.
"Bành!"
Dưới một quyền kinh khủng của Tần Vũ, dù thân thể Trịnh Uyên lúc này nặng hơn trăm tấn vẫn bị Tần Vũ đánh bay lên trời, không thể khống chế.
"Ngươi có lực lượng mạnh hơn cũng không thể phá vỡ phòng ngự của ta!" Trong nháy mắt Trịnh Uyên đã bay lên hơn trăm thước, sau đó rơi xuống mặt đất theo trọng lượng của mình. Hắn thầm cười lạnh, lực phòng ngự của hắn mạnh đến mức lãnh chúa cấp Biến Dị Thú cũng không làm gì được.
Xùy kéo!
Một đạo hắc ảnh từ phía dưới bụi mù xông ra, chính là Tần Vũ!
Tần Vũ cực tốc triển khai Lam Diễm cánh chim, đuổi theo Trịnh Uyên đang bị chấn bay lên trời.
"Muốn c·hết!" Thấy Tần Vũ định thừa thắng xông lên, Trịnh Uyên vô cùng phẫn nộ, quát lạnh một tiếng, nhìn Tần Vũ đang bay tới, một tay chụp về phía mặt Tần Vũ, trong lòng bàn tay hắn, một cây sắt nhọn đâm thẳng ra, như muốn xuyên thủng đầu Tần Vũ.
"Tê!"
Không khí rung lên, Trịnh Uyên đánh trúng tàn ảnh của Tần Vũ, Tần Vũ linh hoạt vẽ một đường vòng cung trên không trung, tránh được đòn này của Trịnh Uyên, vòng ra phía sau hắn.
Tần Vũ hai tay nhô ra, xuyên qua nách Trịnh Uyên, sau đó hai bàn tay khóa chặt gáy hắn. Đây là kỹ xảo khớp nối cơ bản trong cận chiến, chỉ cần lực lượng đủ mạnh khóa chặt đối phương có thể cắt đứt xương sống và gáy, mà lực lượng của Tần Vũ chính là siêu cường!
Tần Vũ đột nhiên siết chặt hai tay, Trịnh Uyên vốn còn muốn bắt lấy Tần Vũ lập tức khó mà nhúc nhích hai tay, cảm giác xương bả vai mất đi khả năng động đậy, căn bản không thể tránh khỏi sự khống chế của Tần Vũ.
"Đến đi, ta xem ngươi có thể gây tổn thương cho ta không!" Trịnh Uyên dứt khoát ngừng giãy giụa, cười lạnh nói.
Hai tay Tần Vũ bộc phát ra lực lượng hơn tám trăm lần, siết mạnh, người khác chắc hẳn đã bị nghiền thành thịt nát, nhưng Tần Vũ cảm giác như đang ghìm một khối sắt vô cùng cứng rắn, khiến hai tay mình đau nhức mà vẫn không thể cắt đứt xương cốt Trịnh Uyên.
Tần Vũ không nói một lời, toàn thân đột nhiên bùng nổ Lam Diễm mãnh liệt, bao phủ Trịnh Uyên, nhiệt độ cao ngút có thể thiêu đốt mọi thứ thành tro tàn!
Quần áo Trịnh Uyên bị đốt sạch, nhưng ngoài ý muốn của Tần Vũ là dù hắn đã thôi động hỏa diễm năng lực đến cực hạn cũng không thể nung chảy Trịnh Uyên, toàn thân hắn vẫn lạnh lẽo một màu hắc kim, dường như hấp thu cả hỏa diễm. Phải biết, đây là hỏa diễm tứ giai của Tần Vũ!
"Ta hóa thân ma kim miễn dịch mọi công kích, vô địch! Ngọn lửa của ngươi làm sao có thể tổn thương ta!" Trịnh Uyên cười nhăn nhở, đứng giữa ngọn lửa xanh lam thiêu đốt, tóc hắn cũng hiện ra màu hắc kim, ngay cả một sợi lông cũng không bị thiêu rụi. Tần Vũ nhíu mày, lực phòng ngự của Trịnh Uyên hoàn toàn có thể xưng là vô địch.
Tần Vũ thấy thế không lãng phí gen nguồn năng lượng, mà ôm Trịnh Uyên bay lên không trung. Hắn không tin ném Trịnh Uyên từ mấy ngàn, hơn vạn mét xuống, hắn vẫn có thể không hề tổn hao!
Trịnh Uyên ý thức được ý định của Tần Vũ, vội vàng toàn lực thôi động năng lực của mình, hắc mang trên người nở rộ, sau đó Tần Vũ cảm giác trọng lượng của hắn không ngừng tăng lên, dù là Tần Vũ cũng cảm thấy vô cùng cố sức. Quan trọng nhất là Tần Vũ đang bay trên không trung hoàn toàn nhờ vào đôi cánh Lam Diễm chèo chống, không chịu được trọng lượng quá lớn. Khi bay đến năm trăm mét, hắn cảm thấy hai cánh đã đến giới hạn.
Tần Vũ thầm than một tiếng, ngừng bay lên, khóa chặt Trịnh Uyên cùng nhau rơi xuống từ độ cao năm trăm mét.
Hô!
Cả hai lấy tốc độ cao rơi xuống thẳng đứng. Khi cách mặt đất chỉ còn hai ba mươi mét, Tần Vũ buông Trịnh Uyên, sau đó vỗ hai tay giảm tốc độ, cuối cùng lơ lửng trên không trung hơn mười mét, còn Trịnh Uyên thì rơi thẳng xuống quảng trường trung ương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận