Bá Chủ Mạt Thế

Chương 74: Gặp gỡ

Mà chiếc nhẫn không gian mới thu được từ di tích nền văn minh Chiến Thần cũng đã được Tần Tiểu Vũ cường hóa, từ cấp FFF tăng lên cấp E, không gian trữ vật tăng vọt từ ba mét khối tăng lên sáu mét khối, cho nên hiện tại càng có thể chứa được nhiều đồ vật.



Tần Vũ lấy ra tất cả bảo vật có được từ di tích, nhờ Tần Tiểu Vũ cường hóa lại một lần, đặc biệt là Bom Hủy Diệt, sau khi Tần Tiểu Vũ cường hóa, nó từ cấp FFF tăng lên cấp E, phạm vi nổ cũng tăng lên từ bán kính mười mét lên đến bán kính hai mươi mét, Tần Vũ cảm thấy tất cả thây ma cấp ba và dị thú cấp ba đều không có khả năng chống lại mình ở giai đoạn này, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh có thể nắm bắt thời cơ cho nổ tung đối thủ. nếu không sẽ rất lãng phí hoặc ảnh hưởng đến bản thân.



Tần Vũ âm thầm gật đầu, lần này Tần Vũ sao chép thu hoạch tăng gấp đôi, Tần Tiểu Vũ cường hóa vật phẩm giá trị tăng gấp đôi, đây khẳng định là phi thường chấn động, hai năng lực cấp S như hack thẳng vào trò chơi sinh tồn tận thế, Sao Chép và Cường Hóa đã làm cho mọi chiến lợi phẩm gần đây thu được đều có giá trị tăng gấp bốn lần!



Sắc trời dần dần sáng lên, một ngày mới bắt đầu, Tần Vũ tham gia khảo hạch ở di tích Chiến Thần Chiến Trường 108 cũng đã được một tuần.



“Có âm thanh gì đó?” Đột nhiên lỗ tai của Tàn Tiểu Vũ khẽ động.



"Đi xem, một chút!" Tần Vũ nói.



"Này, Tiểu Đồng Đồng, đừng phớt lờ anh mà, tối qua là anh đã sai." Hai người một nam một nữ đang đi trên đường.



Người nữ giới là một cô gái nhìn chừng mười tám mười chín tuổi, dung mạo khá xinh đẹp, lúc này đang cẩn thận quan sát xung quanh, nghe thấy câu nói của người nam giới thì giật mình, cô gái nghiêm mặt nhìn người nam giới một cái: Cẩn thận chút, bên ngoài bây giờ rất nguy hiểm."



Người nam giới mỉa mai: "Nhưng bây giờ giọng của em không phải còn to hơn cả anh sao?"



Cô gái phớt lờ anh ta.



Hai người bọn họ vốn là bạn học thời đại học, nam sinh tên Dương Bách Binh, nữ sinh tên Trương Đồng, tại thời điểm tận thế mới xảy ra, Trương Đồng trong ký túc xá bị mấy cái thây ma bao vây, chính là Dương Bách Binh trèo vào phòng của cô qua cửa sổ và liều mạng sống của mình để cứu cô ấy.



Dương Bách Binh vẫn luôn theo đuổi Trương Đồng, trong lòng của Trương Đồng cũng có ấn tượng tốt với Dương Bách Binh, nhưng tính tình của Dương Bách Binh hơi trẻ con, không phải mẫu người mà cô ấy thích, vì vậy mặc dù hai người đã cùng sống sót sau khi tận thế bắt đầu, mối quan hệ của họ vẫn thân thiết nhưng chỉ là quan hệ bạn bè không nảy sinh tình cảm gì đặc biệt.



"Là lỗi của anh! Đồng Đồng đừng phớt lờ anh nữa!" Dương Bách Binh hiển nhiên không phải người có thể chịu đựng cô đơn, trong vòng ba phút đồng hồ liền đưa ánh mắt đáng thương nhìn về phía Trương Đồng.



Trương Đồng có chút nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nói rồi, Dương đại gia, anh có thể đừng ầm ĩ một chút không, hôm nay đến phiên chúng ta đi ra ngoài tìm đồ ăn, anh cứ như vậy nói liến thoắng, chúng ta chẳng phải sẽ biến thành đồ ăn sao, còn định tìm đồ ăn gì nữa? Có chuyện gì đợi trở về rồi nói, không được sao?"



"Được rồi, anh nghe em." Dương Bách Binh gãi đầu một cái, rốt cuộc hiện tại cũng yên tĩnh lại, Trương Đồng thở phào nhẹ nhõm.



Hai người thận trọng đi về phía trước, trước mặt là một chung cư kiểu nhà trọ, Trương Đồng nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi vào xem một chút, nơi này nhất định ngày trước có người ở qua, nói không chừng có chút đồ ăn dự trữ giống như gạo."



"Được." Dương Bách Binh gật đầu, anh ta chủ động đi trước, Trương Đồng cảm thấy ấm áp, mặc dù cô ấy không thích tính cách của Dương Bách Binh lắm, nhưng cô ấy không thể nghi ngờ gì với tình cảm của Dương Bách Binh dành cho cô ấy.



Hai người đi vào khu chung cư, từ tầng một cẩn thận tìm kiếm, đi tới phòng bếp, đáng tiếc xoong nồi vung vãi khắp nơi, đồ ăn cũng không có, ngay cả lọ nước tương cũng không có nốt.



Hai người đi tới tầng hai, trước tiên đi tới phòng bếp, lại có chút kinh ngạc phát hiện cửa phòng bếp đóng chặt, Dương Bách Binh dùng sức đẩy cửa ra, nhưng cửa không lay chuyển chút gì, xem ra cửa đã bị khóa từ bên trong.



Dương Bách Binh dùng sức đá chân, lúc này Trương Đồng làm ra động tác im lặng, thấp giọng nói: "Chờ một chút, anh có nghe được cái gì không?"



Dương Bách Binh nghe vậy dừng lại động tác, cẩn thận lắng nghe, liền nghe thấy từ trong cửa truyền đến một trận hỗn độn tiếng bước chân, giống như... dã thú tìm được con mồi, mà không chỉ là một dã thú, mà là một đám lớn.



"Chạy thôi!"



Dương Bách Binh phản ứng và hét lớn.



Dương Bách Binh kéo Trương Đồng, không đi được vài bước, họ nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau, họ chạy đến một góc và quay đầu lại, chỉ thấy bốn hoặc năm thây ma đang đập cửa nhà bếp một cách thô bạo như muốn thoát cũi, phá lồng xông ra ngoài.



Hai người Dương Bách Binh nhanh chóng chạy xuống tầng một, những thây ma này thân thể cứng ngắc, nhưng cũng nhanh chóng trượt xuống cầu thang, từng bước một, không chậm chút nào.



Khi đến trước cửa lớn ở tầng một, Dương Bách Binh đóng sập cửa sắt lại, nhưng ngay sau đó, anh cảm thấy một lực rất lớn từ cửa truyền đến, chốt cửa sắt bị lực này bẻ gãy.



Dương Bách Binh vội vàng đẩy người vào cửa, hai tay gắt gao nắm chặt phần nhô ra trên cửa, đồng thời quay đầu hướng Trương Đồng quát: "Em đi đi! Mau đi!"



Bên ngoài là đường phố, nếu để thây ma thoát ra, với tốc độ của chúng thì không ai có thể chạy thoát, Trương Đồng bật khóc, cô nghiến răng nghiến lợi, nhưng không nói một lời mà quay trở lại, dán chặt người vào cửa, sau khi cửa sắt đóng lại. cô thì thầm: "Em sẽ không bỏ anh mà chạy trốn một mình đâu."



Dương Bách Binh còn đang muốn nói gì nữa, cánh cổng sắt mỏng manh đã bị móng vuốt sắc nhọn của thây ma xé toạc ra, bàn tay to có phần thối rữa đã nắm lấy cổ của Dương Bách Binh, khiến Dương Bách Binh bị sốc nặng.



"Roẹt! Rắc!"



Móng tay của bàn tay to lớn đó cào vào cổ Dương Bách Binh, đồng thời siết cổ anh ta, máu tươi lập tức chảy ra, lũ thây ma ngửi thấy mùi máu tanh càng trở nên điên cuồng, móng vuốt của bọn chúng xé nát cánh cửa sắt, khuôn mặt hung ác ghê tởm nhô ra từ vết nứt trên cánh cửa sắt.



“Không! Đồng Đồng!” Lúc này cánh tay của Trương Đồng đã bị một thây ma chộp lấy, Dương Bách Binh không biết lấy sức lực từ đâu chẳng những thoát khỏi sự siết chặt của bàn tay to trên cổ, còn lấy thân thể của anh ta đẩy vào còn thây ma đang chộp tay của Trương Đồng, cánh tay của con thây ma bị văng ra, nhưng từ lúc đó cánh cửa sắt lại mất đi sự chống đỡ của hai người bọn họ, nó đã bị phá vỡ, lũ thây ma đập nát cánh cửa sắt, tổng cộng có năm con thây ma lao chồm lên về phía hai người bọn họ.



"Đừng sợ. . . em. . . đừng sợ, có. . . anh. . . đây. Anh sẽ bảo vệ em." Dương Bách Binh cố hết sức vừa thều thào nói vừa trườn người lên che chắn trên người của Trương Đồng, anh ta lấy chính thân thể của mình để bảo vệ Trương Đồng, lũ thây ma dùng móng vuốt cào vào lưng của anh, dùng hàm răng cắn xé thịt trên cơ thể của anh ta từng miếng lớn, máu chảy xối xả xuống dưới, Dương Bách Binh run rẩy đau đớn, nhưng cố nặn ra một nụ cười.



"Bách Binh!" Trương Đồng không thể ngừng khóc, máu từ người của Dương Bách Binh đã thấm ướt sang người cô, cô phát hiện ra rằng Dương Bách Binh sẽ luôn đứng trước mặt cô bất cứ lúc nào, che chắn cho cô mọi nguy hiểm, cô biết rằng Dương Bách Binh thực sự yêu cô rất sâu sắc, cô hối hận về thái độ trước đây của mình đối với Dương Bách Binh, nhưng cô hiểu rằng đã quá muộn, cả hai người họ sẽ phải chết ở đây.



"Vùn vụt!"



Lúc này, trong không khí truyền đến một tiếng động như xé rách không khí, một tia sáng màu tím từ cách xa mấy chục mét bắn đến như tia chớp, đâm xuyên qua trán của một con thây ma, đó là một ngọn giáo đang cháy rực ngọn lửa màu tím, cùng lúc đó, ngọn lửa màu tím phía trên thân thương như đang bay múa, vài tia lửa tím nhuộm tím thân thể của bốn con thây ma khác, ngắn ngủi một, hai hơi thở, bốn con thây ma đều bị ngọn lửa màu tím thiêu đốt thành tro bụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận