Bá Chủ Mạt Thế

Chương 111: Lá bùa Đấu Chuyển Di Tinh

"Đây là... dịch chuyển thời không?" Trong mắt của Tần Vũ tỏa ra tinh quang.



“Ầm!” Rất nhanh, con Hỏa Giáp Trùng Vương giẫm chân lên người con cóc, con cóc giống như bong bóng nổ tung, nọc độc đen thùi lùi bắn tung tóe trúng chân của con Hỏa Giáp Trung Vương, nhưng con Hỏa Giáp Trung Vương không thèm để ý, thân là một dị tộc cấp hai cường đại, nó hoàn toàn không thèm quan tâm đến một chút chất độc này.



“Sao đột nhiên con cóc có thể biến mất rồi lại xuất hiện ở vị trí khác?” Tần Tiểu Vũ mở to đôi mắt đẹp.



Đạo Diệc vuốt cái cằm nhẵn thín, có chút đắc ý nói: "Lá bùa này gọi là Đấu Chuyển Di Tinh, công năng chính là di chuyển mục tiêu trong chớp mắt đến một vị trí khác trong một khoảng cách nhất định."



"Ngon lành!" Tần Vũ hai mắt sáng ngời, hướng phía Đạo Diệc nói: "Lá bùa này có thể bảo tồn được trong bao lâu?"



Đạo Diệc gãi gãi đầu: "Chắc khoảng một tháng, những lá bùa chú của tôi gần như đều chỉ có thể bảo tồn trong một tháng, để thời gian quá dài lực lượng trên nhũng lá bùa sẽ tiêu tán."



"Thế cũng tốt rồi, những lá bùa Đấu Chuyển Di Tinh, anh hãy vẽ nhiều thêm một chút." Tần Vũ gật đầu nói.



“Được!” Đạo Diệc vội vàng gật đầu, mấy ngày nay Tần Vũ đã dùng gần như toàn bộ các khối năng lượng tiến hóa thu được cho anh sử dụng, hiện tại xem ra Tần Vũ đối với những lá bùa này rất có hứng thú, đương nhiên anh sẽ bắt đầu dốc toàn lực tập trung vẽ những lá bùa loại này.



Bây giờ Đạo Diệc đã có thể vẽ khoảng năm hoặc sáu lá bùa một ngày, vì vậy Tần Vũ đã nhờ Tần Tiểu Vũ chúc phúc cường hóa lên Đạo Diệc, để tốc độ vẽ bùa của Đạo Diệc có thể tăng lên gấp đôi, và Đạo Diệc sẽ có thể vẽ mười lá bùa một ngày. Sau đó Tần Vũ sẽ dùng năng lực Sao Chép lên những lá bùa mà Đạo Diệc đã vẽ ra và tổng lại nhóm bọn họ có thể có hai mươi lá bùa chỉ trong một ngày!



Tần Vũ hỏi thêm thông tin chi tiết về lá bùa Đấu Chuyển Di Tinh này từ Đạo Diệc, sau đó anh đã biết được một số khuyết điểm của lá bùa loại này.



Bởi vì cấp độ tiến hóa của Đạo Diệc có hạn, lá bùa Đấu Chuyển Di Tinh này chỉ có thể sử dụng đối với mục tiêu tiến hóa cấp một, nếu đối phương biết trước mà chống cự, uy lực của lá bùa này sẽ giảm đi rất nhiều, khoảng cách di chuyển nhiều nhất chỉ khoảng mười mét, nếu Tần Tiểu Vũ sử dụng Cường Hóa cho lá bùa loại này thì khoảng cách di chuyển này có thể tăng lên thành hai mươi mét!



Tần Vũ hứng thú với lá bùa Đấu Chuyển Di Tinh là có lý do. Thử nghĩ mà xem những lá bùa Đấu Chuyển Di Tinh này đáng sợ cỡ nào, ví dụ như: Tần Vũ tùy ý đâm một thương thật mạnh về phía trước, sau đó Đạo Diệc dùng Lá bùa Đấu Chuyển Di Tinh trực tiếp đem đối phương dịch chuyển tới trước mũi thương của Tần Vũ, chắc chắn là một cái chết bất ngờ cho địch thủ!



Lá bùa Đấu Chuyển Di Tinh cũng có một khuyết điểm nữa, đó chính là không thể dùng cho chính bản thân người tiến hóa sở hữu năng lực, cũng có nghĩa là không thể dùng lá bùa này làm truyền tống phù để chạy trốn, nhưng khác với bùa Khốn Yêu, bùa Đấu Chuyển Di Tinh có thể để người khác dùng thay lên người tiến hóa đó, mà ở đây là Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ dùng lên người của Đạo Diệc.



Đội ngũ vẫn đang tiến lên phía trước, các loại độc thú biến dị thỉnh thoảng vẫn từ ven đường xông ra tấn công gây khó chịu cực kỳ cho đội ngũ, tất cả mọi người trong đội ngũ đều rất căng thẳng, tốc độ hành quân rất chậm chạp.



Lúc này, ánh nắng xuyên qua kẽ lá đã tắt hẳn, màn đêm dần buông xuống.



Lý Nguy nhìn sắc trời, thở dài một hơi, phất phất tay nói với toàn bộ binh lính: "Dựng trại tại đây!"



Ban đầu, bọn họ dự định sẽ băng qua khu rừng Thông Đỏ trước khi trời tối, nhưng do độc thú biến dị trong khu rừng Thông Đỏ bất ngờ xuất hiện quá nhiều, nên tiến độ của cả đội ngũ đã chậm lại một cách thảm hại, mặc dù trời đã tối, nhưng bọn họ thậm chí còn chưa đi được nửa chặng đường cần phải đi.



Hành quân vào ban đêm rõ ràng là không hợp lý, cho dù những binh lính còn sống đến giờ hầu hết đều là người tiến hóa, nhưng tầm nhìn của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn vào ban đêm, rất khó để phát hiện ra những độc thú biến dị lén tấn công, chất độc của bọn chúng lại dễ dàng cướp đi sinh mạng của binh lính. Hành quân ban đêm sẽ gây ra tổn thất lớn cho toàn đội ngũ, vì vậy bọn họ chỉ đành dựng trại ở đây, qua đêm mà thôi.



Tuy vị trí nơi này cây cối rậm rạp, lại không có chỗ trống để dựng trại, nhưng điều này cũng không thể làm khó được đội ngũ, binh lính bắt đầu chặt cây bằng vũ khí lạnh của họ như dao, kiếm, đao… mọi người lính đều là những người lính tiến hóa, chỉ cần dùng vài nhát dao là có thể chặt được một cây to, hơn bốn trăm người lính tiến hóa làm việc cùng nhau, việc dọn sạch một không gian trống trong rừng vẫn rất dễ dàng.



Những cái cây to lớn bị đốn hạ và kéo đi nơi khác, sau đó cỏ dại hay bụi cây mọc thấp trên mặt đất đều được dọn sạch, nhằm tránh những thú biến dị nhỏ ẩn nấp, đây là công việc của những người lính tiến hóa có năng lực Lửa.



Tổng cộng có hơn bốn trăm người lính tiến hóa, trong đó có hơn tám mươi người lính có năng lực Lửa, có thể thấy năng lực Lửa phổ biến cỡ nào...



Hơn tám mươi người lính tiến hóa có năng lực Lửa, người thì phóng cầu lửa, người thì tung ra cột lửa, người thì quất roi lửa… để đốt cỏ dại và bụi cây trên mặt đất thành tro, sức lửa rất lớn, e rằng những độc thú biến dị hiện đang ẩn mình trong cỏ hay bụi cây rậm rạp đều sẽ bị tiêu diệt hết.



Sau hai giờ bận rộn làm việc, cuối cùng đội ngũ cũng tạo ra một khoảng đất trống, binh lính lần lượt dựng lều trại, khi màn đêm buông xuống, mọi người ăn tối xong mới bắt đầu đi ngủ.



Trước khi đi ngủ, Tần Vũ còn nói với Đạo Diệc: "Tối nay đừng ngủ say quá, cẩn thận một chút."



“Được, tôi biết rồi.” Đạo Diệc cũng gật đầu.



"Rích rích… rích!"



Rừng Thông Đỏ về đêm vô cùng tăm tối, tiếng côn trùng kêu ríu rít trong màn đêm tĩnh mịch.



“Hời……”



Một vài người lính canh gác đứng bên đống lửa, cảnh giác nhìn xung quanh, bọn họ biết rằng mình không được thả lỏng khi gác đêm, nếu không cả đội ngũ sẽ không kịp phản ứng nếu bị kẻ thù tấn công, nhưng họ cũng rất mệt mỏi, ban ngày hành quân liên tục trong khu rừng Thông Đỏ đầy nguy hiểm, ban đêm lại phải tiếp tục canh gác, thần kinh của bọn họ luôn trong trạng thái căng thẳng, bây giờ thì không những người bình thường, mà đến những người lính tiến hóa cũng đã phải ngáp ngủ.



Những người lính này liên tục lắc đầu, hai tay vỗ vỗ vào má, chỉ cần cố gắng nửa giờ nữa là bọn học có thể đổi ca, sau đó liền có thể ngủ thật say giấc.



“Vù!”



Đột nhiên trong rừng cây trước mặt hình như có một bóng đen vụt qua, khiến những người lính gác đêm kinh hãi, tỉnh hết cả ngủ, bọn họ dán chặt mắt vào nơi đó, nhưng lúc này xung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh, nơi đó có chút tối om, cỏ mọc um tùm, nhiều cây cối rậm rạp, và chắc hẳn đã có gì đó trong rừng mà họ không thể nhận biết một cách dễ dàng.



"Có phải ... nó là một con thú biến dị? Chúng ta có nên đánh thức mọi người dậy không?" Một trong những người lính, tuổi đời của anh ta còn trẻ mới chỉ đôi mươi thì thầm cùng đồng đội.



“Chờ đã, đừng làm ồn, bình tĩnh quan sát thêm, có thể nó chỉ là một con thú biến dị mà cũng có thể không.” Một người lính khác trông giống như đội trưởng đội gác đêm lắc đầu. “Đây chẳng phải là nhiệm vụ của chúng ta sao, vừa kiểm tra động tĩnh vừa phải đảm bảo giấc ngủ cho mọi người.”



“Đi, qua bên kia nhìn một chút, hai người đứng lại đây. Còn lại theo tôi!” Đội trưởng đội gác đêm từ bên hông rút ra một thanh trường đao. “Nếu như tình huống không ổn hai người phải lập tức đi đánh thức mọi người dậy!”



“Dạ rõ!” Sáu người lính khác đều gật đầu, mỗi người đều lăm lăm vũ khí trong tay, bảy người bọn họ đều là người tiến hóa, mấy ngày nay bọn họ gặp qua không ít thú biến dị, cho nên đối với thú biến dị, bọn họ cũng không có bao nhiêu sợ hãi.



Để hai người ở lại, còn có năm người lính tính cả đội trưởng, cho dù gặp phải thú biến dị không cách nào đối phó, cũng có thể chống đỡ một hồi, hai người ở ngoài sẽ đi gọi những người khác tới.



Đội nhóm của bọn họ làm ra quyết định như vậy cũng là bình thường, nếu chỉ là một con dị thú yếu ớt đánh thức mọi người, sẽ ảnh hưởng không tốt, hai là bởi vì bọn họ có lòng tin vào thực lực của mình.



Năm người tiến về phía trước đều không phải là tân binh, bọn họ khom người chậm rãi, bước từng bước nhỏ tiến tới trước, vừa đi vừa quan sát xung quanh, toàn thân của bọn họ đều đề cao cảnh giác, nếu gặp phải nguy hiểm bọn họ sẽ lập tức phản kích lại ngay.



Khi đến gần, năm người ngửi thấy một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, khiến năm người càng thêm cảnh giác, người lính đội trưởng làm ra hiệu, sau đó chỉ về phía trước.



Một người lính trong số năm người gật đầu ra vẻ đã hiểu, anh ta chậm rãi giơ một tay lên, trong khi những người khác nắm chặt vũ khí, một quả cầu lửa đột nhiên xuất hiện trong tay của người lính, rồi anh ta ném nó vào trong bóng tối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận