Bá Chủ Mạt Thế

Chương 3: Đến Thiên Mông Thành

"Anh Tần, anh thật sự muốn đi sao?" Lâm Phong muốn giữ lại Tần Vũ, nhưng anh cũng biết, anh không thể giữ lại Tần Vũ nếu Tần Vũ đã có quyết định rời đi.

Tần Vũ gật đầu, anh nhìn về phía Đạo Diệc: "Nếu anh không muốn cùng chúng tôi rời đi, vậy chúng tôi đi trước."

Ban đầu, Đạo Diệc cũng muốn đến Thiên Mông Thành với Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, nhưng bây giờ anh ta đã thay đổi ý định, anh ta nghĩ rằng tốt hơn là theo Lâm Phong và những người khác để xây dựng một thế lực, tính cách của Lâm Phong tràn đầy chính nghĩa, và sức mạnh của anh ta sẽ phát triển vượt bậc trong tương lai. Lực lượng của một thế lực lớn sẽ là một lực lượng có thể cứu nhiều người hơn, và đây chính là mong muốn của Đạo Diệc.

Sau khi chào tạm biệt, hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đơn độc tiến về Thiên Mông Thành, lúc đầu bà lão tặng Tần Tiểu Vũ một sợi dây chuyền kỳ lạ có nói muốn tìm hiểu mọi chuyện nên đi xuống phía nam...

Hai người dần dần đi xa.

Địch Thiếu Phong nhìn Bạch Tiểu Na cười nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

Bạch Tiểu Na liếc anh một cái: "Ngươi đi phía tây, ta đi phía đông."

Sau khi nói xong, Bạch Tiểu Na không để ý đến phản ứng của Địch Thiếu Phong, đi về phía đông, Địch Thiếu Phong bất lực gãi đầu, không thể không đi theo hướng ngược lại.

Cả anh và Bạch Tiểu Na đều không có ý định gia nhập bất kỳ thế lực nào, đối với họ, có một chuyến du lịch mở mang tầm mắt về thế giới luôn là mong muốn của họ.

"Chúng ta nhất định phải nỗ lực!" Lâm Phong trong mắt lộ ra kiên định, anh đã trở thành tân thủ lĩnh, Lục Vân, Dương Cảnh Lăng, Cú Ma không có nơi nào để đi, cho nên bọn họ cũng không có rời đi, Lâm Phong cùng với những người khác hiện đang chuẩn bị tổ chức, sắp xếp cho những người còn lại ở thị trấn Hồng Phong, sau đó thu thập lương thực trong toàn thị trấn, rồi tìm một địa điểm để xây dựng một điểm tập kết mới, sau đó từ từ chiêu mộ, phát triển và lớn mạnh thành một căn cứ sống sót.

Mỗi người đều có mục đích của riêng mình, kể cả trong những ngày tận thế.

Lâm Phong và những người khác theo anh ta sở hữu một chiến hạm phù thủy, và đó đã là một con át chủ bài siêu cấp, trong tương lai họ có thực sự thăng tiến trở nên mạnh mẽ hay không chỉ còn phụ thuộc vào chính họ, Tần Vũ đã giúp đỡ hết mức có thể.

Trên đường phố vắng vẻ, khắp nơi đều có thể nhìn thấy máu khô, có chỗ là hố đen cháy thành than, trên tường còn có vết đạn để lại, có thể đoán được nơi đây không lâu đã từng xảy ra những trận chiến ác liệt.

“Gừ!” Một thây ma đầu đội khăn choàng, trên mặt mọc đầy mụn mủ nhỏ màu vàng lao về phía một nam một nữ đi tới cách đó không xa.

"Để em cho!" Tần Tiểu Vũ vừa nói ra, trong tay một đạo hắc quang lóe lên, đầu của thây ma đã rơi xuống đất không một tiếng động.

Tần Vũ nhìn thoáng qua thanh kiếm màu đen trong tay Tần Tiểu Vũ, lưỡi kiếm mặc dù không sắc bén, có thể nói là kiếm cùn, nhưng lại chém sắt như bùn, thanh kiếm là vũ khí linh hồn mạnh mẽ vượt xa vũ khí cấp S!

Không nói đến cái cổ mỏng manh của thây ma, ngay cả Huyết Diễm trường thương của Tần Vũ cũng sẽ bị Tử Lôi Thần Kiếm chém gãy ngay tại chỗ, Huyết Diễm trường thương dù sao cũng chỉ là bảo vật cấp DDD, chênh lệch giữa hai vũ khí cũng là quá lớn.

Tần Vũ phóng ra một tia lửa, thiêu thây ma thành tro tàn, Tần Tiểu Vũ nhìn thấy trong đống tro tàn có một tia sáng ngời của khối năng lượng tiến hóa, vui vẻ nói: "Thật tốt, là khối năng lượng tiến hóa!"

Sau khi Sao Chép và Cường Hóa khối năng lượng tiến hóa này, tất cả đều được giao cho Tần Tiểu Vũ, Tần Tiểu Vũ thở dài: "Hiệu quả của những khối năng lượng tiến hóa này đã trở nên quá thấp."

Dọc đường trong mười ngày thu hoạch được năng lượng tiến hóa, Tần Vũ giao toàn bộ cho Tần Tiểu Vũ sử dụng, nhưng chỉ giúp tăng thể chất của cô từ gấp bốn mươi lần tăng lên gấp bốn mươi hai lần thể chất của người bình thường, đây là tốc độ tạm coi là ổn, thây ma giống như Bất Tử tộc rốt cuộc là có rất ít, muốn cải thiện thể chất gấp mười lần cũng là điều rất khó.

Tần Tiểu Vũ lập tức có chút vui mừng nói: "Chúng ta rốt cuộc đã đến Thiên Mộng thành."

“Ừ.” Tần Vũ gật đầu, từ Thịnh Cảnh Thành đến Thiên Mông Thành đi mất gần hai mươi ngày, hiện tại rốt cuộc đã đến nơi cần đến.

Đây đã là phạm vi của Thiên Mông thành, nhưng Thiên Mông thành rất lớn, so với Thịnh Cảnh Thành thì lớn hơn một chút, Lý Hồng Minh ở trung tâm thành Thiên Mông cho xây dựng một tòa thành bé hơn, là nơi tập trung quân đội và những người sống sót.

Nhìn sắc trời đã sắp tối, lúc này hai người tiếp tục đến trung tâm Thiên Mông Thành, đại khái đã là nửa đêm, việc kiểm tra vào ban đêm nhất định phải rất nghiêm ngặt, để không xảy ra gây phiền phức không cần thiết, Tần Vũ nói: "Ngủ ở ngoài thành một đêm, sáng mai chúng ta tiến vào trung tâm Thiên Mông Thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận