Bá Chủ Mạt Thế

Chương 146: Tuyệt Không

“Keng!”



Sắc mặt Tuyệt Không hơi thay đổi, nó dùng móng vuốt giữ chặt trường thương, nhưng trên trường thương lại truyền đến một luồng nhiệt lượng nóng rát bỏng tay, bất chợt một ngọn lửa hoa oải hương bốc lên từ cán thương, thiêu đốt mạnh mẽ và nhanh chóng chạy dọc lên mũi trường thương, bành trướng bao phủ toàn bộ trường thương, Tuyệt Không cảm giác lòng bàn tay của nó như sắp bị hủy mất, nó vội vàng buông tay.



"Vù!" “Phừng!”



Khoảnh khắc Tuyệt Không buông tay, Tần Vũ xoáy mạnh hai cổ tay đang siết chặt Huyết Diễm trường thương, đầu mũi thương chếch lên một góc sáu mươi độ, nơi đầu mũi thương ngọn lửa màu tím của hoa oải hương giống như một con rồng nhỏ màu tím vặn mình thoát khỏi sự kiềm chế của Huyết Diễm trường thương, lượn một vòng rồi cùng với mũi trường thương hướng thẳng vào mặt của Tuyệt Không lao tới một cách dữ dội và hung mãnh. Tuyệt Không giật mình nó thông thể ngờ Tần Vũ sử dụng trường thương lại biến ảo và nhanh đến như vậy, nó giơ hai cánh tay lên chéo hình chữ thập để phòng hộ khuôn mặt.



“Keng!” "Uỳnh!"



Mũi trường thương bị hai cánh tay của Tuyệt Không cản lại và con rồng lửa màu tím sau khi va chạm với hai cánh tay của Tuyệt Không thì phát nổ mạnh, Tuyệt Không bị sức ép của vụ nổ đẩy lùi lại sau một khoảng cách hơn mười mét.



Tuyệt Không dừng lại giữa không trung, thể chất của nó cao gấp năm mươi tám lần người bình thường, mật độ cứng rắn của xương và cơ thịt cường tráng là rất kinh khủng, cho dù nó đứng yên, thì đạn xuyên giáp của súng ống bình thường cũng không thể đả thương được nó mảy may. Hai cánh tay của nó không bị tổn hại gì cả, nhưng thứ đáng ghét lại là ngọn lửa màu tím bám lại trên hai cánh tay của nó, vẫn cháy mãi không tắt càng ngày lan ra càng rộng, nhiệt lượng tỏa ra cao đến mức làm Tuyệt Không phát sợ!



Tuyệt Không rất cường đại, nhưng trình độ tiến hóa chỉ dừng lại ở thây ma cấp hai, năng lực Lửa của Tần Vũ đã đạt cấp ba từ lâu!



“Phừng!”

Ngọn lửa màu tím bùng cháy, thiêu đốt thân thể của Tuyệt Không tạo ra mùi khét lèn lẹt, trên khuôn mặt xác chết cứng ngắc của Tuyệt Không thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó nó lạnh lùng quát lớn: "Biến đi!"





Không gian xung quanh cánh tay của Tuyệt Không vặn vẹo một lúc xé mở ra hai vết nứt không gian nhỏ dài dọc theo hai cánh tay, ngọn lửa màu tím nhanh chóng bị hút vào trong đó và biến mất hoàn toàn.



"Chết tiệt quá không đáng tiền đi! Vậy mà thật sự sở hữu năng lực Không Gian!" Tần Vũ thầm nghĩ, không nghĩ tới trong một ngày lại có thể ‘may mắn’ gặp được hai sinh vật tiến hóa sở hữu năng lực Không Gian, ngẫm kỹ lại thì cũng không có gì lạ, từ lúc Tuyệt Không đánh lén cho đến lúc nó kể về việc nhận lệnh từ Vương của Bất Tử tộc đến để bắt con Hoa Thú sở hữu năng lực Không Gian này, nên việc nó có năng lực Không Gian cũng là hợp lý. Chỉ là Tần Vũ không muốn thừa nhận!



"Nộp mạng đi!" Trên khuôn mặt cứng ngắc của Tuyệt Không hiện lên vẻ man rợ, thân hình vụt biến mất, sau một hơi thở liền xuất hiện phía sau lưng của Tần Vũ, một bộ móng vuốt dài sắc nhọn trảo mạnh vào lưng, về phía vị trí trái tim của Tần Vũ, dường như nó muốn trực tiếp moi tim móc ra.



Đây là năng lực Không Gian đỉnh cấp của Tuyệt Không tuy chưa đạt tới mức bá đạo như người tiến hóa sở hữu năng lực Không Gian đỉnh cấp mà Tần Vũ từng biết, nhưng thật không thể tin nổi lại có ngày Tần Vũ đối diện trực tiếp với năng lực Không Gian đỉnh cấp. Kỹ năng di chuyển ‘đường hầm không gian’ chứ danh mà Tần Vũ được biết trong bản ghi chép cổ đây mà, tốc độ sử dụng kỹ năng không hề chậm chỉ kém một chút so với dịch chuyển tức thời. Khốn nạn thật!!



"Keng!"



Tần Vũ chưa kịp oán trách thêm về số phận ‘may mắn’ của mình, anh xoay vặn một bên cổ tay, Huyết Diễm trường thương vẽ một vòng trong hư không rồi chắn lên lưng của Tần Vũ kịp thời đỡ lại một trảo của Tuyệt Không, anh vẫn chưa thu lại tia cảm ứng tinh thần nên còn phản ứng kịp, mặc dù vậy lực lượng cực lớn tác động lên thân trường thương vẫn khiến cánh tay cầm thương của Tần Vũ tê rần rần.



Thể chất của Tuyệt Không cao gấp năm mươi tám lần người bình thường, còn thể chất của Tần Vũ mới chỉ gấp ba mươi mốt lần người bình thường, về lực lượng hay tốc độ Tuyệt Không đều hoàn toàn áp đảo Tần Vũ.



Ý thức được Tần Vũ lâm vào tình cảnh khó khăn, Tần Tiểu Vũ giơ một tay về phía trước mặt đang muốn dùng chúc phúc cường hóa viện trợ cho Tần Vũ, nhưng Tần Vũ lại quát lên trước nói: "Không cần đâu! Anh lo được!"



Tuyệt Không hừ lạnh một tiếng, bóng người lại vụt biến mất trong hư không đen như mực không hề có một dấu hiệu nào báo trước, chiếm được lợi thế lớn về địa hình nó lại đột ngột xuất hiện ở ngang bên cạnh người của Tần Vũ, một trảo chụp mạnh lấy bả vai của anh.



"Keng!"



Tần Vũ xoay dọc trường thương áp sát bên người đỡ một trảo này, dư lực từ một trảo của Tuyệt Không đánh bay Tần Vũ ra xa.



"Tệ thật nơi này quá thích hợp cho nó, đã mạnh càng thêm mạnh, còn mình ngay đến đứng còn không vững!" Tần Vũ khẽ nhíu mày, anh phát hiện một điểm rất phiền toái, đấy chính là ở trong khe nứt không gian này cơ thể của anh bồng bềnh trôi nổi như ngập trong nước, anh hoàn toàn không thể đứng vững, cực kỳ khó phát huy toàn bộ sức mạnh, Tuyệt Không thì ngược lại như cá gặp nước, không gian đen như mực lại càng tăng thêm sức chiến đấu cho nó, nó có năng lực Không Gian di chuyển trong không gian đương nhiên phải thuận lợi.



"Ha ha, ê con kiến hôi, vừa rồi nói mạnh lắm cơ mà, sao rồi?" Trong hư không thân hình Tuyệt Không trôi nổi như siêu nhân đang bay, hai bộ móng vuốt dài sắc nhọn chập lại hình mũi tên nhọn, rồi bay rất nhanh về phía Tần Vũ như muốn xé nát, đâm thủng mọi vật cản trước mặt, phía đầu móng vuốt vạch ra trong hư không những vết rạch không gian vặn vẹo.



"Bùm!"



Tần Vũ cau mày nghiến răng, anh đang bình tĩnh tập trung tinh thần tối đa vào công kích gây tổn thương vĩnh viễn này của Tuyệt Không, đột nhiên trong mắt anh hơi lóe lên tia sáng, lửa tím bọc lại hai bàn chân, rồi nổ tung, lực bộc phát cường đại khiến thân thể của Tần Vũ cũng lao thẳng về phía trước để đối đầu với công kích của Tuyệt Không, tốc độ lao tới của anh không hề thua kém Tuyệt Không, ngay khi gần dán mặt vào hai bộ móng vuốt dài sắc nhọn của nó, Tần Vũ nghiêng đầu đâm xiên mũi trường thương, một động tác có góc độ tung chiêu cực kỳ khó, mũi trường thương hướng tới xương sườn của Tuyệt Không mà xiên tới.



“Cái gì cơ?” Tuyệt Không kinh ngạc, không nghĩ tới Tần Vũ có thể dùng cách như vậy để loại bỏ bất lợi trong môi trường hư không, nó vội vàng hạ một cánh tay xuống, muốn kẹp lấy Huyết Diễm Trường Thương của Tần Vũ vào nách của nó, ngăn cản không cho trường thương tiến thêm, nhưng đó lại là hư chiêu, bị lừa rồi, Tần Vũ không có tiếp tục đâm xiên trường thương, hai tay của anh siết chặt thân thương, chờ cho cánh tay của nó vừa làm động tác hạ xuống, anh ta hơi thu trường thương lại, hai đầu gối gập lại vào bụng lộn một vòng trong không trung, mượn lực quán tính đập mạnh trường thuơng vào đầu của Tuyệt Không, cánh tay còn lại của nó còn chưa kịp phản ứng…



"Uỳnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận