Bá Chủ Mạt Thế

Chương 108: Thỏ biến dị

Chương 108: Thỏ biến dị

“Đa tạ!” Đạo Diệc đã xoa xoa hai bàn tay, bưng lấy đĩa thức ăn trên tay người lính.



Ba bát mì gói, chia đều mỗi người một bát, nhóm người Tần Vũ ăn rất sạch sẽ, sau khi uống cạn nước mì nóng pha chút dầu béo nhàn nhạt, Đạo Diệc quẹt tay áo lau miệng, khuôn mặt của anh ta biểu lộ vẻ không hài lòng, rõ ràng là như vậy rồi, một bát mì người bình thường ăn còn không no, huống hồ là người tiến hóa, sức ăn khỏe hơn nhiều so với người bình thường.



Mặc du, người lính mang đồ ăn tối tới lều ba người, có nói rằng nếu không đủ có thể gọi thêm, nhưng Đạo Diệc cũng biết đó chỉ là lời khách sáo, trong bát mì gói còn có thêm một quả trứng, như vậy bữa ăn của ba người bọn họ có thể coi là đã được ‘chăm sóc đặc biệt’, tuy là vẫn còn đói bụng, nhưng Đạo Diệc cũng sẽ cảm thấy xấu hổ nếu yêu cầu thêm nữa.



Tần Vũ nhìn về phía Đạo Diệc, anh đang định lấy đồ ăn mà anh dự trữ ra chia thêm cho hai người Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc, đột nhiên ánh mắt anh chớp động, anh quay mặt sang bên, dán chặt đôi mắt vào khu rừng nhỏ bên cạnh lều của họ, anh đặt nhẹ chiếc bát lên trên mặt đất, rồi nhảy ra, lao như điện vào trong khu rừng tối…



Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc đều thấy khó hiểu, nhưng không đến một phút đồng hồ, Tần Vũ đã từ trong rừng cây đi ra, trên tay của anh xách hai tai của một con thỏ khá to, con thỏ này dài gần nửa mét, kích thước giống như một con chó nhỏ, hai mắt tròn to đỏ hoe, trợn trừng trừng, nó giãy giụa rất kịch liệt, bốn chân của nó đá văng lung tung vào không khí, nó nhe ra hàm răng sắc nhọn, nhìn qua thì vô cùng hung hãn, nhưng Tần Vũ lại dùng một tay còn lại nhéo mạnh vào sau gáy của nó, nó cử động yếu ớt dần, dù nó có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được khỏi tay của Tần Vũ.



Khuôn mặt của Tần Vũ lộ ra một nụ cười hiếm có khó tìm, anh tiến lại gần cười nói với Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc: "Là thỏ biến dị, biến dị trình độ rất thấp còn chưa hoàn thiện, mùi vị chắc chắn rất ngon!"



Thịt của biến dị thú bình thường rất khó ăn, ăn nhiều còn gây tổn thương tới thân thể con người, tuy nhiên nếu dị thú có cấp độ biến dị càng thấp, thì thịt của nó sẽ càng ngon, riêng còn thỏ mà Tần Vũ vừa bắt được còn chưa hoàn toàn biến dị thì thịt của nó non mềm, thơm ngon không kém thịt thỏ bình thường trước tận thế bao nhiêu.



"Anh, anh thật quá lợi hại!" Tần Tiểu Vũ cổ vũ nói, mặc dù cô mấy ngày nay hầu như không đói bụng bao giờ, nhưng lấy điều kiện gia cảnh bọn họ, cho dù ở thời điểm tận thế chưa bắt đầu, thịt thỏ cũng chỉ thi thoảng vài năm bọn họ mới được ăn một lần, còn là đúng vào dịp Tết Nguyên Đán.



"Chờ một chút, anh đi làm ít thao tác xử lý qua nó." Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người lính gần đó, Tần Vũ đi tới bìa rừng, lấy ra một con dao nhỏ, khéo léo cắt tiết con thỏ, vặt sạch lông, vứt bỏ nội tạng, nhổ răng, cắt bốn móng sắc… tất cả trong vòng chưa đầy năm phút đồng hồ.



Sau khi rửa lại thật sạch sẽ bằng nước sạch trong nhẫn không gian, Tần Vũ mang theo thịt thỏ đã sơ chế quay trở về lều, lúc này Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc đã dựng xong cáng nướng bằng gỗ và chuẩn bị sẵn gậy gỗ để xiên thịt thỏ nướng.



Sau khi Tần Vũ xiên gậy gỗ qua thịt con thỏ lớn, gậy gỗ được đặt lên trên cáng nướng, bỗng nhiên có hai người đàn ông tươi cười đi tới, cũng không phải ai xa lạ đó là hai người Lục Vân và Dương Cảnh Lăng, Lục Vân đến bên chỗ đặt con thỏ nướng xoa xoa hai lòng bàn tay y hệt Đạo Diệc, anh ta nói: "Anh Tần, mọi người đang chuẩn bị ăn tồi à, chúng tôi đến thật không đúng lúc!”



Dù miệng thì nói rằng ‘không đúng lúc’, nhưng ánh mắt khao khát của hai người bọn họ khi nhìn con thỏ nướng đã phản bội lại bọn họ một cách sâu sắc.



Tần Tiểu Vũ nhìn sắc mặt của Tần Vũ, sau đó cô cười nói với hai người Lục Vân và Dương Cảnh Lăng: "Chúng ta cùng nhau ăn tối."



"Được vậy sao? Chúng tôi không khách sáo đâu!" Lục Vân và Dương Cảnh Lăng, bốn mắt sáng rực lên, vội vàng đi tới bên đống lửa và ngồi xuống.



Vẻ mặt của Lục Vân tràn đầy hối hận: "Vừa rồi con thỏ này chúng tôi cũng đã nhìn thấy, đáng tiếc là anh Tần phản ứng quá nhanh, chúng tôi không còn cơ hội."



Dương Cảnh Lăng đang ngồi lại đứng lên: "Ấy chết, không thể uổng phí để tôi đi lấy chút gia vị."



Một lúc sau, Dương Cảnh Lăng mang theo một số chai và lọ, những thứ này tự nhiên là gia vị, hoa hồi, hạt tiêu, tỏi, gừng, muối, ớt...



Đã có rất nhiều gia vị, cùng với thịt thỏ nướng, gia vị được rắc lên bên trên thịt thỏ nướng, mùi thịt nướng hấp dẫn bay xa, binh lính xung quanh nhìn lại đồ ăn của mình mà không thiết ăn nữa, bọn họ quay sang nhìn bữa tiệc thịt nướng thơm ngon ở chỗ Tần Vũ, tất cả binh lính bỗng dưng muốn khóc, từng người một, lặng lẽ rời đi đến những nơi khác, cách thật xa, để không còn bị kích thích bởi sự thèm ăn.



“Anh, gia tăng nhiệt đi!” Tần Tiểu Vũ đỏ mặt, cô nhìn chằm chằm thịt thỏ nướng chín vàng càng lúc càng hấp dẫn, cô lắc lắc cánh tay của Tần Vũ và nói.



Tần Vũ bất đắc dĩ nói: "Chầm chậm nướng thì thịt thỏ mới ngon, tin anh đi."



Khi mùi thơm hấp dẫn ngày càng nồng đậm, màu thịt thỏ nướng đã hoàn toàn vàng ruộm, thịt nướng đã chín hẳn, Lục Vân, Dương Cảnh Lăng, Đạo Diệc và Tần Tiểu Vũ đều nuốt nước bọt, Tần Vũ cũng thèm ăn nhỏ dãi, anh dùng dao nhỏ cắt lấy một cái chân thỏ có mùi thơm mê người, đặt lên tay của Tần Tiểu Vũ, sau đó cũng tự mình cắt lấy một cái chân sau, hướng những người còn lại nói: "Mọi người tùy tiện dùng bữa đi!”



Lục Vân, Dương Cảnh Lăng và Đạo Diệc cũng nhanh chóng cắt thịt thỏ nướng xuống ăn, có điều Đạo Diệc cảm thấy hơi buồn phiền vì thịt thỏ nướng chỉ có bốn chân là phần ngon nhất, Lục Vân và Dương Cảnh Lăng rất nhanh tay cắt xuống lấy phần cho mình, nhưng Đạo Diệc lại chậm tay, anh ta không có phần.



Cả năm người đều ăn ngấu nghiến, nói thật thịt thỏ bọn họ nướng hương vị cũng chỉ bình thường, dù sao bọn họ cũng không phải đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng đối với bọn họ là người đã lâu không được ăn thịt tươi, không thể nghi ngờ, thịt thỏ nướng là một món ngon, mỹ vị hiếm có nhân gian.



Lục Vân có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc là không có thêm rượu."



Trong tận thế, nếu có thứ gì đó giống như rượu để người ta uống say, đó chắc hẳn là một thứ rất tốt để giải tỏa căng thẳng, thật đáng tiếc khi rượu đã là sản phẩm khan hiếm trong tận thế, thậm chí không bao lâu nữa sẽ trở thành xa xỉ phẩm, và những người lính bình thường sẽ không thể nhìn thấy chứ đứng nói là chạm tay vào hay uống rượu.



Tần Vũ đã từng tiếp xúc với rượu, anh ta cảm thấy rượu cũng bình thường, với anh có khi còn không tốt lắm, anh không thích uống rượu.



Đang ăn thịt nướng ngon lành, Tần Vũ đột nhiên nói: "Mọi người không phát hiện gần đây Tư lệnh Lý có chút kỳ lạ sao?"



Điều này làm cho động tác ăn nhanh nhẹn của Lục Vân và Dương Cảnh Lăng trở nên cứng đờ, lời Tần Vũ nói như vậy không thể nghi ngờ khiến bọn họ có chút không thoải mái, Lục Vân lắc đầu nói: "Không, có lẽ ông ấy có chút căng thẳng."



Cũng có thể vậy, Lý Nguy đã từ bỏ toàn bộ cơ nghiệp của ông ta ở Thịnh Cảnh Thành, cho dù ông ta là người thâm trầm như thế nào, nội tâm của ông ta vẫn sẽ có một số áp lực và buồn bực nhất định.



Tần Vũ không có hỏi thêm, anh vẫn luôn cảm thấy Lý Nguy rất kỳ quái, ông ta luôn chú ý tới Tần Tiểu Vũ, đương nhiên, loại này chú ý cũng không phải có ý tứ ham mê nữ sắc gì, ông ta dường như rất có hứng thú với năng lực của Tần Tiểu Vũ mà thôi, thậm chí số lần và thời gian ông ta chú ý tới Tần Tiểu Vũ, còn nhiều hơn nhiều so với việc chú ý đến Tần Vũ, người khác nhận biết không ra, nhưng Tần Vũ lại khác, anh đã có cảm ứng tinh thần, cảm giác của anh rất nhạy bén, và chắc chắn một điều Lý Nguy rất đáng ngờ, anh cảm giác không hề sai.



Nhưng Lý Nguy không thể tự mình nói cho Tần Vũ biết chính xác là ông ta có mục đích gì, Tần Vũ đành lắc đầu và không nói gì nữa.



Một con thỏ nướng to bằng con chó nhỏ đã đủ cho năm người ăn no, mọi người đều ăn đến căng bụng, vô cùng thỏa mãn, Tần Tiểu Vũ hài lòng thở ra một hơi dài, dùng sức dụi dụi cái đầu nhỏ vào vai của Tần Vũ: “Anh à, em muốn ngủ, anh ôm em đi ngủ đi."



Tần Vũ không thoải mái hơi gạt đầu của Tần Tiểu Vũ ra: "Em tự đi được mà, đừng dụi đầu vào người anh thế!"



Cảnh tượng này khiến hai người Lục Vân và Dương Cảnh Lăng kinh ngạc rớt hàm, Tần Vũ trong mắt của bọn họ không thể nghi ngờ là một người vô cùng lạnh lùng vô cảm, không ngờ anh ta lại có một mặt khác bình dị đến vậy.



Ăn tối đã xong, mọi người ngồi nghỉ tại chỗ một lát, cũng không trò chuyện gì, sau thì ai về lều người nấy để đi ngủ, mai là một ngày dài còn phải sớm lên đường tiếp tục đi Thiên Mông Thành nên mọi người đều phải giữ gìn thể lực.



Bầu trời, một màn đêm đen như mực, ngoại trừ những người lính có nhiệm vụ gác đêm và tuần tra, những người lính khác đều ngủ trong lều trại, nhưng ai nấy đều ngủ không được ngon giấc, bởi vì dựng trại ở nơi hoang dã sâu trong rừng, muỗi rất nhiều, vo ve cực kỳ khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận