Bá Chủ Mạt Thế

Chương 78: Tiến vào di tích thượng cổ

Tần Vũ đứng tại chỗ cảm thụ một hồi, anh thật sự cảm giác được một số dao động dị thường, đây chính là đặc điểm của lối vào di tích thượng cổ.

Tần Vũ liếc nhìn Hoàng tướng quân: "Ngươi không phái người tiến vào di tích sao?"

"Lần mở ra này của di tích, Thiên Mộng thành từ bỏ thăm dò, để chờ lần sau." Hoàng tướng quân nghe vậy cười khổ nói.

Mỗi tuần di tích chỉ mở ra một lần, tiến vào được chỉ có năm chỗ, trước đó Thiên Mộng Thành đều sẽ phái người tiến vào di tích mỗi tuần, khi chuẩn bị thì phi thường long trọng, thường sau khi khám phá di tích sẽ thu được một ít bảo vật, có thể tăng cường thực lực tổng thể của Thiên Mông Thành.

Nhưng lần này bọn họ bởi vì Tần Vũ mà phải từ bỏ thăm dò, di tích thượng cổ rất nguy hiểm, mỗi lần Thiên Mộng thành đều phái mười Chiến Thần tiến vào, nhưng bây giờ mười Chiến Thần người thì bị Tần Vũ đánh trọng thương, kẻ thì đã chết, sau khi khôi phục lại Tân Chiến Thần, thực lực yếu hơn xưa nhiều, dù có đi cũng không có tác dụng gì cả.

Vì vậy nên Thiên Mông Thành quyết định từ bỏ cuộc thăm dò lần này.

Tần Vũ suy nghĩ một chút cũng hiểu ra, nên không nhiều lời: "Được, vậy để tôi đi vào."

Nói xong, Tần Vũ đi về hướng lối vào di tích, vừa tiến vào trong di tích, Tần Vũ đột nhiên cảm giác được một cỗ lực hút, không thể phản kháng, Tần Vũ lập tức biến mất tại chỗ.

Nhìn thấy một màn này, Hoàng tướng quân nói: "Đi thôi, chúng ta trở về, Thiên Mộng Thành trong khoảng thời gian này còn cần chúng ta bổ sung lại thực lực."

Thực ra Hoàng tướng quân không hề ghét Tần Vũ đến thế.

Tần Vũ đã giết hàng trăm cường giả tiến hóa, nhưng nghĩ từ một góc độ khác, nếu những cường giả tiến hóa đó muốn giết Tần Vũ, thì không thể đổ lỗi cho Tần Vũ khi phản kháng giết lại những người đó.

Cuối cùng, mặc dù Tần Vũ một mình chống lại mười vị Chiến Thần hàng đầu Thiên Mông Thành, khiến cho tất cả lực lượng quân đội trong Thiên Mông Thành đều phải xấu hổ, nhưng rõ ràng Tần Vũ xuất thủ vẫn có điểm dừng, chỉ giết Chiến Thần thuộc phe Khổng Định Quốc, cuối cùng cái chết của Khổng Định Quốc có thể coi là một điều tốt cho Thiên Mông Thành, bởi vì bất kể ai trở thành người thống trị cuối cùng của Thiên Mông Thành cũng phù hợp hơn Khổng Định Quốc, người này tính tình có quá nhiều điểm trừ.

Tần Vũ đã giết Khổng Định Quốc và gián tiếp dập tắt nguy cơ xảy ra nội chiến bất cứ lúc nào ở Thiên Mông Thành. Một khi Khổng Định Quốc chết, Triệu Hưng Thụy hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý Hồng Minh, tin rằng phe Triệu Hưng Thụy sẽ sớm tự nguyện đầu hàng trong một thời gian ngắn nữa.

Người có năng lực nhất trong ba thủ lĩnh thật ra cũng chính là Lý Hồng Minh, ông ta trở thành người thống trị Thiên Mộng Thành, cũng là tốt cho Thiên Mộng Thành.

Một loạt hành động của Tần Vũ đối với Thiên Mông Thành kể từ cuộc khảo hạch bắt đầu, quá trình tuy không tốt nhưng kết quả lại rất tốt, đã cứu được vô số người đáng lẽ sẽ phải chết vì bị quấn vào cuộc tranh đoạt quyền lực giữa ba người thủ lĩnh của Thiên Mông Thành.

Đương nhiên, Hoàng tướng quân mặc dù không quá hận Tần Vũ, nhưng y vẫn hy vọng Tần Vũ sau khi tiến vào di tích sẽ không đi ra nữa, thực lực của Tần Vũ đối với Thiên Mông Thành là uy hiếp cực lớn, mối uy hiếp như vậy cứ biến mất là tốt nhất.

Rất nhanh, cảnh tượng trước mặt Tần Vũ trở nên rõ ràng.

Tần Vũ thấy mình xuất hiện trên khoảng đất trống trải đầy đá đen, hai bên là tường cao, trước mặt có một con đường ngoằn ngoèo kéo dài ra xa tít, hai bên con đường còn có những con đường khác nối dài thêm ra, nguy hiểm và cơ hội luôn cùng tồn tại, đây là tầng thứ nhất của di tích đang chờ đợi được khám phá.

Tần Vũ chợt nhíu mày.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Gần đó truyền đến một chuỗi thanh âm kinh ngạc, Tần Vũ nhíu mày bởi vì anh nhận ra không phải chỉ có một mình anh tiến vào vùng đất này, hơn nữa những người đó còn đứng ở cách đó không xa. Những người đó cũng nhìn lại Tần Vũ đầy sửng sốt.

"Tại sao lại có những người khác tiến vào di tích này? Các ngươi là ai?" Một người đàn ông hung tợn, trên mặt có sẹo dài, lạnh lùng nhìn dò xét mấy người đối diện.

“Ngươi. . . Ngươi là ai?” Phía đối diện người đàn ông là một phụ nữ trẻ, người phụ nữ trẻ này dung mạo cũng không tệ, nhìn qua chừng hơn hai mươi tuổi, kinh ngạc hỏi lại.

“Chẳng lẽ… di tích này có nhiều hơn một lối vào?” Tần Vũ đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

Một số di tích thượng cổ có nhiều hơn một lối vào, hiện tại những người có mặt ở đây có thể chia thành ba nhóm: một mình Tần Vũ, nhóm của người đàn ông có vết sẹo trên mặt, và nhóm người đi cùng người phụ nữ trẻ, các nhóm đều đi vào một lối vào khác nhau của di tích, và đều tập trung ở nơi này cùng một lúc. Vậy họ đều có chuẩn bị và chờ sẵn ở lối vào di tích, tiến vào di tích ngay khi cổng vào vừa mở.

"Tại sao Lý Hồng Minh không nói cho ta biết, di tích có nhiều hơn một lối vào, hơn nữa còn có những thế lực từ địa phương khác cũng có thể tiến vào di tích?" Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ.

Có hai khả năng, một là Lý Hồng Minh cố ý che giấu chuyện này, hai là hai bên khác gần đây mới phát hiện ra lối vào của khu di tích thượng cổ, và đây là lần đầu tiên họ tiến vào di tích.

Tần Vũ nghiêng về khả năng thứ hai hơn, Lý Hồng Minh là người thông minh, ông ta có giấu giếm chuyện này cũng không thể gây cho Tần Vũ quá nhiều phiền phức, hơn nữa nếu Tần Vũ ra ngoài nhất định sẽ tính toán với ông ta, làm như vậy cũng vô nghĩa.

Từ phản ứng của hai nhóm người kia, có thể thấy bọn họ chưa từng nghĩ tới, trừ chính nhóm mình ra, sẽ còn có người khác có thể tiến vào di tích thượng cổ này.

Người phụ nữ thu hồi suy nghĩ, cô chủ động nói với người đàn ông có vết sẹo: "Xin chào, tôi tên là Vương Phượng, chúng tôi là một đội săn bắn đến từ Quý Vọng Thành."

Bạn cần đăng nhập để bình luận