Bá Chủ Mạt Thế

Chương 48: Không có đúng sai

Ngay sau khi lời phán xét này được đưa ra, sự phản đối của những người trên quảng trường dần trở nên im lặng hơn, và những người thuộc phe của Lý Hồng Minh đã lên tiếng thay cho Lý Hồng Minh.

"Xác thực, người chết đều đã chết, giết hắn, những người kia cũng không thể sống lại, không bằng để hắn đền tội, để hắn giúp Thiên Mông Thành chúng ta chiến đấu!"

"Đúng vậy, dù hắn ta trở thành Chiến thần thì đã sao? Điều này không thay đổi được sự thật rằng hắn sẽ là một tù binh, cuộc sống bị kiểm soát và phải chiến đấu ở những nơi nguy hiểm nhất. Sau này dù hắn có cố gắng thế nào, chúng ta cũng sẽ không tôn trọng hắn, hắn chỉ là một kẻ cuồng sát phải đền tội! Đây chính là hình phạt thích đáng dành cho hắn!"

Những người này đang cổ bẻ cong thao túng tâm lý, mặc dù những vị Chiến Thần khác sẽ cấy thiết bị vào cơ thể, việc đó là để ngăn họ nổi loạn sau khi trở thành Chiến Thần, nhưng những vị Chiến Thần này đều là tự nguyện, và sau khi trở thành Chiến Thần, ngoại trừ Tư lệnh có thể ra lệnh cho họ, những tướng lĩnh còn lại không có quyền chỉ huy họ, và tất cả những người lính cũng như cường giả tiến hóa khác trong thành phố sẽ phải tôn trọng họ, dù sao họ cũng đang dốc sức chiến đấu vì toàn bộ Thiên Mông Thành.

Mọi người bắt đầu bàn tán…

“Đúng! Tần Vũ thì khác, hắn cho dù trở thành Chiến Thần, cũng nhất định không được ai kính trọng, chiến đấu với đám quái vật kia là chuyện đương nhiên, đây tội nghiệt là hắn phải trả nợ!

“Cuộc sống bị kiểm soát không khác với tù binh, và hắn luôn phải đi đầu chiến đấu với quái vật nguy hiểm nhất... Có vẻ như đây là hình phạt tốt nhất dành cho hắn!”



“Mẹ kiếp! Con cáo già này!” Khổng Định Quốc và Triệu Hưng Thụy nguyền rủa trong lòng.

Mà Lý Hồng Minh nhìn Tần Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười: "Hiện tại anh hãy đưa cho tôi đáp án, tôi cam đoan những lời vừa rồi nói ra là có cơ sở, anh sẽ đối xử công bằng."

Trong lòng Tần Vũ cũng phải bội phục thủ đoạn của Lý Hồng Minh, nói vài câu đã đặt mình đứng về phía chính nghĩa, kiếp trước Lý Hồng Minh chết yểu, Tần Vũ không biết Lý Hồng Minh rốt cuộc là một người thế nào, hôm nay xem được pha điều hướng dư luận của phe Lý Hồng Minh, xem ra ông ta cũng không phải là dạng tầm thường, ít nhất trong đánh giả của Tần Vũ, cho dù sau này có tranh đấu, Triệu Hưng Thụy và Khổng Định Quốc liên thủ, thì chiến thắng cuối cùng khả năng lớn nhất vẫn thuộc về Lý Hồng Minh.

"Anh thấy sao? Chỉ cần anh chấp nhận trở thành Chiến Thần của Thiên Mông Thành, anh sẽ được chúng ta toàn lực ủng hộ, bồi dưỡng tài nguyên, thực lực của anh có thể tăng lên nhanh chóng trong khoảng thời gian ngắn, sau này anh sẽ có thực lực khiêu chiến một lúc cả chín vị Chiến Thần hàng đầu khác cũng không phải là không có khả năng." Lý Hồng Minh tự tin nói, theo ý kiến của Lý Hồng Minh, điều kiện đãi ngộ của ông ta đưa ra là quá hấp dẫn, Tần Vũ không chỉ không phải chịu trách nhiệm về tội ác của mình mà còn trở thành Chiến Thần, vị trí mà tất cả những cường giả tiến hóa đều mơ ước, Tần Vũ sẽ không có lý do gì để từ chối cả! Kết cục cự tuyệt chính là bị sáu Chiến Thần liên thủ giết chết, chỉ cần không phải là người ngu ngốc, sẽ biết nên lựa chọn thế nào!

Tuy nhiên, Lý Hồng Minh đã phải chịu thất vọng.

Khóe miệng Tần Vũ cong lên một tia châm chọc, anh nhìn thẳng vào mắt Lý Hồng Minh, cười giễu cợt nói: "Lý Tư lệnh, tôi cảm thấy ông đã hiểu sai điểm quan trọng nhất."

"Thứ nhất, đây không phải lỗi của tôi, bọn họ muốn đổi đầu của tôi lấy công trạng, bọn họ không chết thì người chết là tôi, tôi chỉ tự vệ mà thôi."

"Thứ hai, Chiến Thần, vị trí này không tốt lắm... Tôi không có hứng thú trở thành một trong số họ."

"Thứ ba, những gì tôi đang làm bây giờ không phải là điều gì đó không thể chấp nhận được. Tôi chỉ muốn đòi lại cho mình một công đạo mà thôi. Sai chính là các người."

Tần Vũ cười nhìn Lý Hồng Minh: "Ai mà không muốn tự do? Cho nên đừng nói những điều giả nhân giả nghĩa nhảm nhí đó, mục đích của tôi hôm nay đến đây rất đơn giản, tôi muốn công bằng, để tôi vào bảo khố của Thiên Mông Thành lựa chọn một bảo vật, ngoài ra các người hẳn là nắm giữ một lối vào di tích thượng cổ? Dẫn tôi đi vào đó thăm dò, mọi bất công coi như xóa bỏ, tôi có thể tha thứ các người."

Tất cả mọi người đều bị lời nói của Tần Vũ làm cho kinh sợ, Tần Vũ đã giết mấy trăm người còn già mồm bắt Thiên Mông Thành trả lại công bằng, thiên lý ở đâu? Hắn còn muốn tiến vào bảo khố Thiên Mông Thành lựa chọn bảo vật?

Lấy sự tu dưỡng của bản thân Lý Hồng Minh, suýt chút nữa còn chửi bậy thành tiếng, nhưng quả thật lời nói của Tần Vũ cũng khiến ông ta hơi kinh ngạc: "Làm sao hắn biết chúng ta phát hiện di tích thượng cổ ở Thiên Mông thành? Chuyện này chỉ có một số quan chức cấp cao ở Thiên Mông Thành mới được biết! Lẽ nào… Chẳng lẽ hắn là gián điệp do thế lực khác phái tới?"

Nghĩ đến đây, Sắc mặt Lý Hồng Minh dần dần lạnh đi: "Cái gì đã đen thì không thể nói thành trắng, có tội chính là có tội, cho ngươi thêm một lần cơ hội, để ta lập tức bắt trói ngươi, bằng không đừng trách. Ta sẽ để họ giết ngươi ngay tại chỗ.”

"Ha ha ha!" Tần Vũ cười to một tiếng, "Đúng vậy, phải chăng trắng - đen, đúng – sai không quan trọng, muốn nói ‘Chân lý thuộc về kẻ mạnh’ đúng không? Yên tâm đi, sớm thôi tôi sẽ cho ông biết ai đúng ai sai!"

Chuyện hôm nay nói rõ ra không liên quan đến đúng sai, bởi vì lập trường hai bên khác nhau, Thiên Mông Thành cảm thấy bọn họ có thể tùy ý thao túng Tần Vũ, có thể chiếm ưu thế, lại cảm thấy việc tha mạng là đã ban ân đức cho Tần Vũ, Tần Vũ nên lập tức quỳ xuống khóc vì sung sướng.

Nhưng hiển nhiên, Tần Vũ không cảm thấy Thiên Mông Thành có đủ lực lượng khiến cho anh phải thần phục.

Ngược lại, Tần Vũ cảm thấy nắm đấm của mình so với bọn họ còn lớn hơn, nên người quỳ xuống van xin phải là kẻ yếu!

Trên mặt Lý Hồng Minh như phủ một tầng băng sương: "Ngươi thật sự muốn chết?"

Tần Vũ nhìn xung quanh, cười lạnh nói: "Ồ! Nếu tôi muốn chết ông có thể đáp ứng được sao? Chỉ dựa vào đám bao cỏ này sao?"

Tần Vũ tin tưởng vào thực lực của bản thân đủ để khiến lãnh đạo cao tầng của Thiên Mông Thành phải chủ động nhận lỗi! Thậm chí đủ để họ phải quỳ xuống van xin tha thứ!

(P/s: “Chân lý thuộc về kẻ mạnh” thực chất là câu nói nổi tiếng của Abraham Lincoln, tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ (1861 – 1865).)
Bạn cần đăng nhập để bình luận