Bá Chủ Mạt Thế

Chương 116: Nơi nào có đồ ăn

Tần Vũ lại hỏi Phùng Tử Kiệt, "Nơi đây toàn bộ thành thị đều bị phá hủy rồi sao?"

Nghe vậy, Phùng Tử Kiệt có chút không chắc chắn nói: "Vâng hầu hết là như vậy... Nhưng từ những cuộc trò chuyện của đám người đó, em biết được, có một thành thị chưa bị phá hủy, tên là Phi Tuyết Thành."

“Phi Tuyết Thành?” Tần Vũ đọc lại cái tên này, anh chưa từng nghe nói qua, Phi Tuyết Thành về sau hoàn toàn biến mất trong Vùng biên cảnh Phi Tuyết, phỏng chừng Phi Tuyết Thành này sau đó cũng bị quái vật chiếm giữ.

Tần Vũ cảm thấy mình có lẽ nên tới đó xem một chút.

Ngoài cửa sổ gió tuyết thét gào, Tần Vũ nhớ tới chuyện xảy ra ở Tỏa Linh Tháp, anh nắm chặt tay, hiểu rằng nếu muốn sống sót trong những ngày tận thế tàn khốc sau này, anh phải có thực lực mạnh mẽ hơn nữa, đợi đến sáng mai anh, anh sẽ bắt đầu săn giết thây ma, dị thú trong Vùng biên cảnh Phi Tuyết, và nhanh chóng khiến bản thân mạnh lên.

Khi màn đêm buông xuống, Tần Vũ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, mặc dù là tiến hóa với thể chất vượt xa người thường, nhưng mấy ngày nay chuyện phát sinh quá nhiều khiến anh vô cùng mệt mỏi.

Phùng Tử Kiệt đang ngủ ở một phòng khác.

Một đêm trôi qua, sáng hôm sau, gió tuyết thoáng ngừng thổi, trên bầu trời thậm chí còn xuất hiện một vầng mặt trời rất mờ nhạt, đây là thời tiết tốt hiếm thấy trong hoàn cảnh ở nơi đây.

Nhóm Tần Vũ dậy sớm quyết định dạo quanh thị trấn nhỏ này, Phùng Tử Kiệt nghe nói bọn họ muốn đi ra ngoài, có chút sợ hãi nói: "Bên ngoài... Bên ngoài có rất nhiều quái vật ăn thịt người."

Cuộc sống của Phùng Tử Kiệt trong khoảng thời gian này thực sự rất khổ sở, câu bé nhịn đói mỗi ngày, trong thị trấn nhỏ này tràn ngập thây ma, nếu cậu bé không có khả năng che giấu khí tức của mình, cậu ấy sẽ không thể sống sót đến bây giờ.

Tần Tiểu Vũ cười nói: "Đừng sợ, anh chị sẽ bảo vệ em."

Cuối cùng, Phùng Tử Kiệt gật đầu mạnh mẽ, cậu bé cũng hiểu rằng nếu cứ ở lại đây, sớm muộn gì cũng sẽ chết, vì vậy cậu bé quyết tâm đi theo Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ.

Ngoài đường rất lạnh, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đã mặc thêm lồng ra ngoài hai bộ quần áo, điều này không ảnh hưởng quá nhiều đến sự linh hoạt của họ, còn Phùng Tử Kiệt vì lạnh lại quấn mình thành như một cái bánh bao, tuy là người tiến hóa tự thức tỉnh nhưng thể chất của cậu bé chưa từng tiến cấp, so với người lớn bình thường cũng không hơn bao nhiêu, nhất định phải mặc quần áo thật dày, nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh.

"Tiếng bước chân trên tuyết!"

Đi trên đường, giẫm lên tuyết phát ra tiếng động nhỏ, Tần Vũ đã thân thiết hơn với Tử Kiệt, anh nhìn về phía cậu bé và hỏi: "Em biết nơi nào có đồ ăn sao?"

Phùng Tử Kiệt suy nghĩ một lúc và nói: "Em nhớ rằng có một trung tâm thương mại ở trung tâm thị trấn, có thể còn thức ăn ở đó, nhưng càng gần trung tâm thị trấn, thây ma ở đó càng nhiều. Nhiều người đã từng suy nghĩ muốn đến đó tìm đồ ăn, nhưng chỗ đó quá nguy hiểm."

Tần Vũ gật đầu: "Dẫn đường."

Trong nhẫn không gian còn lại không nhiều đồ ăn, nhất định phải bổ sung, nếu không, chỉ đành lựa chọn ăn thịt dị thú, thịt dị thú rất khó ăn, lâu dài đối với thân thể cũng không tốt. Nếu không phải tình huống bắt buộc, Tần Vũ cũng không muốn ăn.

Phùng Tử Kiệt nghiến răng, cậu bé và cha mẹ đã từng cùng một số người khác đến trung tâm thị trấn để tìm kiếm thức ăn, nhưng cuối cùng rất nhiều người đã phải chết, những người còn lại hoảng sợ chạy trốn, qua ngày hôm qua, cậu bé biết Tần Vũ nhất định là người tiến hóa như những người xấu kia, vì vậy mới gật đầu dẫn đường.

Đi không bao lâu, khung cảnh tĩnh lặng trên đường phố ngập tuyết rất nhanh bị phá vỡ, một con thây ma tìm đến mọi người, đó là thây ma của một nam thanh niên, nhìn qua lúc sống tuổi chừng hai mươi, khiến người ta ngạc nhiên chính là, trên mặt của nam thây ma này không có mụn mủ, chỉ có nước da tương đối nhợt nhạt, da thịt không bị thối rữa, chứng tỏ nó có trình độ tiến hóa cao.

Phùng Tử Kiệt vừa nhìn thấy thây ma đã run rẩy, trước đây khi gặp phải thây ma, gia đình cậu bé và những người khác phải bỏ chạy tán loạn để giữ lấy mạng, điều duy nhất có thể làm là xem ai xui xẻo, thây ma sẽ đuổi theo ai. Muốn chiến đấu với những thây ma này là điều không thực tế, bởi vì chúng thực sự bất khả chiến bại đối với những người bình thường.

Đừng nói những người bình thường còn sống sót ở vùng này, với thể chất của thây ma Vùng biên cảnh Phi Tuyết nói chung đều cao hơn thể chất người bình thường gấp mười lần, dù là người tiến hóa khi gặp phải chúng đều không phải là đối thủ, ba mươi ba khu vực bị lây nhiễm nặng nhất không phải là chuyện đùa.

“Đừng sợ.” Tần Tiểu Vũ xoa đầu Phùng Tử Kiệt, một đứa trẻ mồ côi phải sinh tồn ở vùng đất tàn khốc như vậy, thật sự là đáng thương.

Thây ma kia vừa nhìn thấy nhóm người Tần Vũ liền lao tới như ma đói nhìn thấy đồ ăn, nhanh đến mức để lại phía sau cả dư ảnh.

“Tốc độ của nó đột ngột tăng lên?” Tần Vũ không những không kinh sợ mà càng thêm vui mừng, bởi vì thây ma có năng lực đặc biệt nhất định sẽ sản sinh ra khối năng lượng tiến hoá có chất lượng không tồi.

"Chíu!"

Tần Vũ đã rút ra Lục Bạc từ nhẫn không gian, trước khi nó kịp tấn công thì Lục Bạc đã cướp cò, con thây ma không ngờ tốc độ phản ứng của nhân loại trước mặt lại có thể nhanh như vậy, sau một tích tắc đạn linh năng bắn ra, kéo theo một vệt ánh sáng dài phía sau và bắn trúng đầu thây ma.

“Bùm!”

Cái đầu cứng ngắc của thây ma nổ tung như quả dưa hấu, thi thể không đầu mềm nhũn ngã xuống tuyết.

"Hả. . . ?" Phùng Tử Kiệt nhìn thấy cảnh này trợn to hai mắt, há hốc mồm, tuy cậu bé cho rằng Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ nhất định có thể tiêu diệt thây ma này, nhưng không nghĩ tới lại nhanh chóng và dễ dàng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận