Bá Chủ Mạt Thế

Chương 91: Năng lực Búa Sắt

Lưu Thiết Chùy vui vẻ nói: "Vậy tốt, được tôi đồng ý, tôi có thể giúp anh chế tạo vũ khí ngay lập tức, nhưng anh phải đáp ứng với tôi một yêu cầu!"



Tần Vũ có chút kinh ngạc, vừa rồi anh có hỏi Lưu Thiết Chùy là anh ta muốn gì, để có thể giúp Tần Vũ chế tạo vũ khí trước, nhưng đối phương dường như không muốn bất kỳ điều gì, hiện tại anh ta chỉ vừa nghe nói Tần Vũ muốn rời đi Thịnh Cảnh Thành, Lưu Thiết Chùy lại lộ ra vẻ hưng phấn.



Tần Vũ không nói gì, chỉ nhìn Lưu Thiết Chùy.



Lưu Thiết Chùy vội vàng nói: "Rời khỏi Thịnh Cảnh Thành thì anh định đi đâu?"



Tần Vũ suy nghĩ một chút đáp: "Tôi không có đích đến cụ thể, chỉ là nhằm thẳng hướng nam mà đi."



Lưu Thiết Chùy vỗ tay và cười nói: "Tốt rồi, nếu đã như vậy, tôi xin anh giúp tôi một chuyện. Anh chỉ cần giúp tôi đưa cháu trai đích tôn của tôi an toàn đến Thiên Mông Thành ở phía nam, nếu anh đồng ý tôi sẽ giúp anh chế tạo vũ khí ngay lập tức!"



Tần Vũ sửng sốt, nếu chỉ cần mang theo người thì cũng không phải việc gì to tát, anh khẽ gật đầu: "Được."



Mà trên mặt của Lưu Thiết Chùy lại lộ ra một nụ cười, thực ra anh ta vốn đang lo lắng không biết làm sao đưa cháu trai đích tôn của mình đi Thiên Mông Thành, an toàn rời khỏi Thịnh Cảnh Thành, nên tính cách của anh ta mới trở nên cáu kính như vậy. Nhưng sau khi Lưu Thiết Chùy nghe được cuộc tranh cãi nảy lửa vừa nãy giữa hai nhóm người, thì biết được người thanh niên tên Tần Vũ đến nhờ anh rèn vũ khí này vừa vặn sắp rời khỏi Thịnh Cảnh Thành, vả lại Tần Vũ còn có thực lực ít nhất là bằng Chiến Thần Tôn Vũ trở lên, thật là trùng hợp, anh ta cũng đi về phương nam có thể tiện đường qua Thiên Mông Thành. Thật tốt quá!



Lý Toại Trung sắc mặt âm trầm lạnh lùng: "Các người nói xong chưa?"



Tần Vũ nhíu mày nhìn sang Lý Toại Trung, anh hiện tại đang rất vội rời đi, việc chế tạo vũ khí mới là rất cần thiết, thật sự không có thời gian nói chuyện với anh ta, nhưng nếu không gạt anh ta sang một bên thì phiền phức cứ kéo dài vô tận.



Ánh mắt của Tần Vũ trở nên lạnh lùng, một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể anh phóng thích ra ngoài, gắt gao bao phủ lấy Lý Toại Trung.



"Đây là... cái gì?" Lúc này Lý Toại Trung chỉ cảm thấy lồng ngực bị đè ép xuống, gần như không thể thở nổi, sắc mặt của anh ta đại biến, bởi vì anh ta cảm giác mình giống như đang chìm ở trong một biển lửa vô tận, nơi mà anh ta có thể bị thiêu đốt thành tro bụi bất cứ lúc nào.



"Hồng… hộc!"



Trong lúc bất giác, Lý Toại Trung nặng nề thở dốc, thật đáng sợ! Thật khủng bố! Khí tức của Tần Vũ chỉ vừa mới phát ra đã khiến anh ta như rơi vào biển lửa địa ngục, không biết từ lúc nào, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng khắp người, mồ hôi của anh ta toát ra như tắm.



Thực lực của Lý Toại Trung này cũng không yếu, sớm đã đạt đến ngưỡng cửa người tiến hóa cấp hai, nhưng Tần Vũ đã là người tiến hóa cấp hai được một thời gian, lại dùng thêm thuốc tiến hóa gien, bây giờ anh không khác gì người tiến hóa cấp ba ngoại trừ thể chất không được tăng trưởng, đối với Tần Vũ mà nói, việc một người tiến hóa cấp một mất đi năng lực phản kháng, bị khí tức khủng bố của người tiến hóa cấp ba áp chế là chuyện vô cùng bình thường.



Tần Vũ hờ hững nhìn anh: "Chiến Thần? Chỉ với danh xưng như vậy đã tự cho rằng mình là chiến thần thật sao?"



Những người gọi là Chiến Thần này chẳng qua chỉ là những kẻ khốn cùng, khốn khổ chỉ vì muốn đạt được sức mạnh mà chấp nhận đánh đổi tự do, những người này không được Tần Vũ coi trọng, theo như suy nghĩ của Tần Vũ, danh hiệu Chiến Thần chỉ có nền văn minh Chiến Thần mới có tư cách phong tặng!



Khí thế cường đại của Tần Vũ đến như vũ bão, rút như thủy triều, sắc mặt của Lý Toại Trung tái nhợt, anh ta thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy bản thân mình không còn một chút sức lực nào.



"Điều này ... điều này làm sao có thể như vậy!" Những người thanh niên khác đi chung nhóm với Lý Toại Trung và Tôn Vũ, đều lộ ra vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt, họ có cùng danh xưng với Lý Toại Trung và Tôn Vũ, đều được gọi là Chiến Thần do quân đội Thịnh Cảnh Thành bồi dưỡng. Bọn họ đã sẵn sàng tâm lý trước thực lực cường đại của một người đã từng đánh bại Chiến Thần Tôn Vũ, nhưng bọn họ không bao giờ mong đợi để nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khi này, Lý Toại Trung đã bị áp chế hoàn toàn bởi khí thế cường hãn của Tần Vũ và mất đi khả năng phản kháng, điều này vượt qua nhận thức của bọn họ.



"Rất tốt!" Lưu Thiết Thùy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, anh ta không nghĩ tới Tần Vũ lại cường hãn đến như vậy, đối với anh ta mà nói Tần Vũ có thực lực càng cao càng tốt, bởi vì từ Thịnh Cảnh Thành đến Thiên Mông Thành là một khoảng cách rất xa, hơn nữa đường đi lại rất khó còn cần rất nhiều thời gian, ít nhất là một tuần đi bộ liên tục, ngoài ra trên đường đi có thể gặp phải rất nhiều nguy hiểm, việc hộ tống một người đi một khoảng cách xa như vậy không hề đơn giản một chút nào, có một người tiến hóa cường đại, thực lực chiến đấu mạnh hơn cả Chiến Thần bảo hộ, cháu trai đích tôn của mình nhất định có thể an toàn, thuận lợi đến được Thiên Mông Thành.



Lưu Thiết Chùy có thái độ thay đổi rõ rệt, cười nói: "Người thanh niên này, anh muốn chế tạo loại vũ khí như thế nào, có yêu cầu gì đặc biệt không? Tôi sẽ lập tức giúp anh chế tạo, cứ yên tâm với tay nghề của tôi, nhất định sẽ khiến anh hài lòng!"



Chiếc nhẫn không gian trên ngón tay của Tần Vũ chợt lóe lên, trên hai lòng bàn tay của anh xuất hiện hai viên đá màu đỏ như máu to bằng quả trứng ngỗng.



"Nhẫn không gian?" Vật này khiến cho tất cả mọi người ở sảnh đều kinh ngạc, bọn họ biết thiếu tá Lâm Phong có một chiếc nhẫn không gian như vậy, nhưng bọn họ không ngờ tới Tần Vũ cũng có, Tôn Vũ đương nhiên biết nhẫn không gian của Tần Vũ là do năng lực Sao Chép thần kỳ mà có được.



“Đây là vật liệu gì vậy?” Lưu Thiết Chùy nghi hoặc cầm lấy hai viên đá Huyết Diễm, từ hai viên đá Huyết Diễm anh ta cảm nhận được hai viên đá này vừa có mùi tanh nồng của máu, lại cũng tỏa ra nhiệt lượng như một hòn than nóng bỏng, trong lòng của anh ta rất kinh ngạc.



"Hai viên đá này gọi là đá Huyết Diễm, một loại tài liệu trân quý để chế tạo vũ khí, tôi hi vọng anh Lưu có thể giúp tôi chế tạo một vũ khí vừa tay." Tần Vũ nói.



"Tốt! Tốt quá! Tôi chỉ cần vừa chạm vào là đã có thể cảm nhận được hai viên đá Huyết Diễm này bất phàm, tuyệt đối là một tài liệu tốt để rèn vũ khí!" Lưu Thiết Chùy, hai mắt rực lửa hưng phấn nói: "Nhờ vào nó, có lẽ tôi sẽ có thể chế tạo ra một kiện tuyệt thế binh khí!"



Sở thích duy nhất của Lưu Thiết Chùy trong cuộc đời này là rèn vũ khí và trang bị, việc chế tạo thành công một vũ khí vô song, tuyệt thế có thể nói là niềm vui lớn nhất đối với anh ấy.



Lưu Thiết Chùy nhìn hai viên đá Huyết Diễm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vật liệu này xác thực là trân quý hàng đầu, nhưng số lượng lại có chút không đủ, không bằng tôi thêm một ít Tinh Hỏa nữa vào vũ khí của anh, ý anh thế nào?"



Hai mắt của Tần Vũ sáng lên, anh gật gật đầu, cái gọi là Tinh Hỏa là một loại vật chất lấy từ trong cơ thể Phi Hỏa Trùng mà có, ngày đó Tần Vũ còn bị con trùng này truy sát. Nơi bên ngoài phòng tuyến của Thịnh Cảnh Thành, quân đội vẫn luôn cùng chiến đấu với Trùng tộc, Phi Hỏa Trùng, không thể nghi ngờ luôn là một cơn ác mộng trong lòng của mỗi binh lính, một khi Phi Hỏa Trùng xuất hiện đều sẽ mang lại cho quân đội một số lượng thương vong không hề nhỏ, cho nên những Tinh Hỏa này có được cũng không hề dễ dàng.



Là người đứng đầu bộ phận rèn binh khí lạnh của quân đội Thịnh Cảnh Thành, Lưu Thiết Chùy không gặp vấn đề gì khó khi thu thập được một số Tinh Hỏa.



Không lâu sau, Lưu Thiết Chùy từ trong kho vật liệu lấy ra một viên Tinh Hỏa to phải bằng cỡ đầu người, Lưu Thiết Chùy bắt đầu hỏi Tần Vũ chi tiết về yêu cầu đối với vũ khí của anh.



“Vũ khí tôi muốn là một cây trường thương, dài hơn hai mét, nặng khoảng…” Tần Vũ bắt đầu nói về những yêu cầu của anh đối với trường thương mà anh mong muốn chế tạo.



Lưu Thiết Chùy chăm chú lắng nghe, tuy tính tình nóng nảy, cáu kỉnh nhưng thái độ làm việc của anh ta lại rất cản thận, tỉ mỉ.



Đám người Tôn Vũ hai mắt nhìn nhau, cũng không có ai tiến lên ngăn cản, bọn họ rất tò mò Tần Vũ đang nhờ Lưu Thiết Chùy chế tạo loại binh khí gì.



Với phần ngực trần có cơ bắp tràn đầy lực lượng, Lưu Thiết Chùy bật bếp lò lớn trong sảnh lên, ngọn lửa phun trào ra như một đài phun nước, phản chiếu khuôn mặt màu đỏ đồng của Lưu Thiết Chùy.



Đột nhiên một cây búa hình thù kỳ lạ chậm rãi xuất hiện ở trong tay Lưu Thiết Chùy, khiến Tần Vũ hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ là năng lực hệ Khí Cụ sao? Hơn nữa còn là một cây búa, khó trách Lưu Thiết Chùy có thể dùng kim loại bình thường rèn ra vũ khí gần đạt cấp bảo vật!"



Trong lòng Tần Vũ cực kỳ vui vẻ, anh biết mình đã tìm đúng người, Lưu Thiết Chùy này tuyệt đối là Thợ rèn đứng đầu trên thế giới hiện này về rèn binh khí, trang bị rồi, một người tiến hóa sở hữu năng lực như tên, năng lực ‘Búa Sắt – Thiết Chùy’ thuộc hệ Khí Cụ cực kỳ hiếm có!



Lưu Thiết Chùy bắt đầu làm khuôn trước tiên, sau đó chuyển sang nấu chảy Tinh Hỏa, sau khi khối Tinh Hỏa to bằng đầu người được đốt cháy hơn mười phút trong ngọn lửa hàng nghìn độ, khối Tinh Hỏa đã dần dần tan chảy.



Tuy nhiên, Lưu Thiết Chùy lại gặp một chút rắc rối khi định nấu chảy hai viên đá Huyết Diễm, khả năng chịu nhiệt của hai viên đá màu đỏ như máu này quá cao.



"Để tôi thử xem." Tần Vũ lúc này phóng ra một ngọn lửa có màu tím, nhiệt độ của ngọn lửa màu tím này cao hơn nhiều so với ngọn lửa bình thường từ bếp lò, cho dù nhiệt lượng tỏa ra của ngọn lửa màu tím là rất lớn, nhưng Tần Vũ vẫn phải duy trì ngọn lửa màu tím đủ năm phút đồng hồ mới có thể làm hai viên đá Huyết Diễm tan chảy, điều này cho thấy rằng hai viên đá Huyết Diễm này là phi thường cứng rắn và chịu nhiệt cực tốt.



“Keng! … Binh! Keng!”

Ở bên cạnh đó, Lưu Thiết Chùy sử dụng năng lực Búa Sắt của mình vung cây búa chuyển hóa từ năng lượng gien ngay lập tức tán mỏng, đập nhuyễn các tài liệu, động tác thô bạo nhưng đầy nhịp điệu, hoa lửa bắn ra theo nhịp búa, khiến người khác chỉ cần nhìn thôi cũng đã coi như một loại hưởng thụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận