Bá Chủ Mạt Thế

Chương 222: Vũ khí tối thượng

** Cám ơn bạn “liukangmk4” đã đề cử truyện “Bá Chủ Mạt Thế” giúp nhóm dịch – Những lời nhắn ghi cám ơn sẽ mãi ở lại đây trong từng chương truyện song song đồng hành với bộ truyện Bá Chủ Mạt Thế và Bạch Ngọc Sách - Kỷ niệm chương 222 **

"Trương Uy!" Mấy người đồng đội bên cạnh anh ta ý thức được, nhưng là đã chậm một bước, Trương Uy kêu thảm một tiếng, bị kéo sâu vào trong đám biến dị thực vật hai bên đường.



"Sột soạt!"



Chung quanh biến dị thực vật lập tức tràn tới Trương Uy, có những biến dị thực vật là bông hoa ăn thịt há miệng cắn từng miếng thịt trên cơ thể anh ta, có biến dị thực vật như những ống nước sắc nhọn đầy gai, cắm đầu nhọn thẳng vào trong não của anh ta, hút lấy não tương.



Trong vòng chưa đầy mười giây, người đàn ông tên Trương Uy đã thành một đống thi thể bầy nhầy máu thịt be bét, cái chết thê lương của anh ta khiến ai cũng phải rùng mình.



"Đừng dừng lại, tiếp tục tiến lên!" Kim Trạch Thiên, Chu Cường và Tôn Bằng đồng loạt hét lên.



"Cứu mạng! ... Cứu tôi! … Cứu! … Á đừng bỏ mặc tôi!" Theo bước chân đoàn đội càng ngày càng tiến sâu vào trong vùng đồng bằng chôn xương, số lượng biến dị thực vật càng ngày càng dày đặc, đoàn đội vẫn đang đi trên con đường do nhóm người tiến hóa sở hữu năng lực Lửa mở ra, thỉnh thoảng sẽ có một số biến dị thực vật từ hai bên đường, nhoài ra công kích những người tiến hóa đứng vòng ngoài của đoàn đội, liên tiếp là những tiếng kêu cứu thảm thiết tuyệt vọng, khi có người tiến hóa bị biến dị thực vật lôi đi, đều khiến những người khác trong đoàn đội cảm thấy rất khó chịu và bất an.



Nhóm năm người Tần Vũ đều đi ở giữa đoàn đội, và vị trí này cũng là khu vực an toàn nhất, bọn họ thường nghe thấy những tiếng la hét thất thanh của những người tiến hóa bị biến dị thực vật lôi kéo đi, nhưng bọn họ không thể làm được gì nhiều.



Bởi vì sau trận chiến khốc liệt vừa rồi với những thành viên của Bất Tử tộc, Quỷ Khôi và Quỷ Tướng, hầu hết mọi người đều đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng gien, hiện giờ phần năng lượng gien còn lại họ chỉ dám dùng để giữ mạng và còn phải nắm bắt thời gian để khôi phục lại sức mạnh của bản thân. Vì phía trước sẽ còn một lần tái chiến khốc liệt nữa với kẻ địch hùng mạnh.



Đoàn đội liên tục có những người tiến hóa khác hy sinh, nhưng tốc độ tiến quân không hề chậm lại.



Ở một nơi khác, Minh Linh và những thành viên khác của Bất Tử tộc cũng đang tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh.



Khắp vùng đồng bằng chôn xương đều là thảm thực vật biến dị khát máu, nhưng trên đó lại đang có một con quái thú ba đầu khổng lồ đang phi nước đại, quái thú này là Ngục Khuyển biến đổi thành.



Thảm thực vật biến dị này gồm rất nhiều biến dị thực vật với chiều cao quá đầu người, những sinh vật bình thường muốn lao vùn vụt qua những biến dị thực vật này như Ngục Khuyển là không thể nào, vì thân thể của Ngục Khuyển sau khi biến thân thì rất khổng lồ, một cước của nó giẫm xuống là biến dị thực vật dưới chân nát bấy, trọng yếu nhất là bốn chân của nó đang bừng cháy hừng hực lửa nóng, không có loài biến dị thực vật nào có thể ngăn cản bước chân của nó.



Có ba kẻ khác đang ngồi trên lưng Ngục Khuyển, một trong số đó là một lão già với vảy xanh khắp người, lão này là Minh Linh, và Minh Linh đang nhắm mắt dưỡng thần, tập trung hồi phục năng lượng gien đã tiêu hao.



Ô Mộc hất mái tóc xanh, hơi xoay đầu, nghiêng tai như đang nghe ngóng điều gì đó, nó cười nói: "Bẩm Vương, đám sâu kiến kia đang cố bám đuôi."



Nghe vậy, Minh Linh mở to hai mắt, cười lạnh nói: "Đám này thật đúng là không biết sống chết, vốn dĩ còn có thể kéo dài hơi tàn thêm vài ngày, nếu dám tới, nhất định phải giết sạch bọn chúng, không thể để ảnh hưởng tới kế hoạch."



Thân hình vạm vỡ của Cuồng Sơn ngồi thẳng dậy, nó tò mò nói: "Thưa Vương, chúng thần vẫn luôn tò mò chiếc thuyền đó rốt cuộc là vật gì? Vì điều gì ngài lại chờ đợi ở tiểu thế giới huyết sắc này lâu đến như vậy?"



Không chỉ Cuồng Sơn tò mò về điều này, những thành viên khác của Bất Tử tộc cũng vậy, nơi này quá cằn cỗi, nếu ngay từ đầu năm thành viên của Bất Tử tộc đều tiến ra thế giới bên ngoài, bọn chúng sẽ có được một lượng lớn thức ăn tươi ngon, là những nhân loại và biến dị thú, nhất định bọn chúng sẽ đạt được trình độ tiến hóa còn cao hơn nữa. Thời điểm ban đầu nhân loại và biến dị thú còn rất yếu ớt, nếu ra ngoài bọn chúng đã có thể có được cả một lãnh địa to lớn cường đại. Phải bỏ ra một cái giá lớn như vậy, Cuồng Sơn và các thành viên khác tất nhiên cảm thấy kỳ quái về chiếc thuyền có thể hấp dẫn ham muốn của Minh Linh đến vậy.



Minh Linh cũng không có giấu giếm nữa, chậm rãi nói: "Đến lúc các ngươi cũng nên biết, ta trước đây không lâu vẫn còn là thành viên trong một gia tộc lớn của nền văn minh Phù Thủy…”



Cuồng Sơn và Ô Mộc đều gật đầu, điểm này bọn chúng đã biết, nhưng cũng chẳng để ý, sau khi trở thành một thành viên của Bất Tử tộc, bọn chúng chỉ cho rằng mình đã tiến hóa thành một chủng tộc cao quý, căn bản không quan tâm đến thân phận trước kia.



Minh Linh trầm ngâm, nâng một bàn tay lên, bóp hai bên thái dương: "Ta nhớ rằng gia tộc của ta trước đây đều là Phù Thủy và bọn họ đã chủ động đặt chân đến tiểu thế giới huyết sắc này. Ngoài trừ việc nghiên cứu kỹ thuật cải tạo gien, gia tộc của ta còn muốn tạo ra một vũ khí tối thượng.”



“Vũ khí tối thượng?” Khuôn mặt của Cuồng Sơn và Ô Mộc tràn đầy vẻ nghi hoặc, thậm chí ngay cả Ngục Khuyển cũng giật mình quay phắt một cái đầu chó lại, tò mò nghe ngóng.



Minh Linh lại tiếp tục day day hai bên thái dương: "Ta cũng không còn nhớ rõ lắm, cũng không biết chính xác là món vũ khí tối thượng đó đã hoàn thành hay chưa, dù sao cuối cùng toàn bộ gia tộc đều đã phải chết.”



Ở trong tận thế, Phù Thủy cũng như nhân loại hiện tại sau khi chết đều biến đổi trở thành thây ma, thây ma sẽ chỉ có khát vọng máu thịt bản năng như dã thú, nếu thây ma tiến hóa sở hữu được trí tuệ, có thể tự xưng là Bất Tử tộc, tuy rằng vẫn là cùng một thân thể, nhưng thật ra cùng với thân phận trước đây đã không còn bao nhiêu quan hệ. Kể cả khi đã biến đổi trở thành thây ma các tế bào não lúc này đều đã chết đi, cho đến khi đạt đến một trình độ tiến hóa nhất định các tế bào não mới sẽ sản sinh, một bộ phận tế bào não cũ cũng có thể tái sinh mang theo ký ức, nhưng lúc này nhận thức đã hoàn toàn khác với khi còn sống, hoàn toàn có thể coi là hai tồn tại khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận