Bá Chủ Mạt Thế

Chương 156: Trận đấu tay đôi với Kim Trạch Thiên

Điều này hết sức kinh người, phải biết rằng lý do để Kim Trạch Thiên, Chu Cường và Tôn Bằng trở thành thủ lĩnh của căn cứ này không chỉ vì họ là những người đầu tiên đến đây, mà còn bởi vì ba người họ đều đã trải qua tiến hóa có thực lực mạnh mẽ, nói cách khác ba người bọn họ đều là người tiến hóa cấp hai, nếu không sẽ không cách nào khống chế thống trị được gần ngàn người trong căn cứ.



Toàn căn cứ có gần một ngàn người, trong đó có hơn một trăm ba mươi người là người tiến hóa, nhưng trong đó chỉ có sáu người tiến hóa cấp hai, bao gồm cả ba thủ lĩnh!



Nhưng nhóm của Lý Nguy mặc dù chiếm thiểu số chỉ có hai mươi người, nhưng tất cả đều là người tiến hóa tinh anh có sức chiến đấu mạnh mẽ, đặc biệt là các hộ vệ bên cạnh Lý Nguy, bọn họ đều là người tiến hóa cấp hai!



Và mỗi người trong nhóm của Lý Nguy đều có tính kỷ luật cao có khí chất, rõ ràng nhóm bọn họ là những người ưu tú đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt trước khi tận thế ập đến.



Vì vậy, sự xuất hiện của nhóm người của Lý Nguy đến với căn cứ không thể nghi ngờ là một sự kiện lớn, và dường như bọn họ đều đã lờ mờ tự lập trở thành thế lực thứ tư bên trong căn cứ sống sót của nhân loại ở tiểu thế giới huyết sắc này.



Lý Nguy cười, liếc nhìn Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, nói: "Cũng may, hai người không có việc gì."



"Ha ha, thủ lĩnh Kim, ông muốn thử đánh với anh Tần sao?" Lúc này, Lục Vân cười to, "Đừng đùa tôi chứ, nhắc nhở ông một câu ‘anh Tần rất lợi hại’!"



Những lời này khiến trái tim bé nhỏ của Kim Trạch Thiên run lên, nghĩ thầm: "Lục Vân này là một trong những hộ vệ thân cận của Lý Nguy. Cũng là người tiến hóa cấp hai, thực lực của anh ta không thua kém gì mình. Đến cả anh ta còn nói người thanh niên tên là Tần Vũ này rất mạnh. Vậy khẳng định Tần Vũ cũng là một người tiến hóa cấp hai!"



Kim Trạch Thiên biết rõ để trở thành người tiến hóa cấp hai khó khăn như thế nào, nhóm Tần Vũ chỉ có hai người có thể trở thành người tiến hóa cấp hai, tuyệt đối anh ta là người rất có bản lĩnh.



Vốn dĩ Kim Trạch Thiên vẫn nghĩ mình có cơ hội lớn để chiến thắng, nhưng sau có thêm thông tin để suy đoán rõ hơn về Tần Vũ, tim của y đập thình thịch, cùng là người tiến hóa cấp hai, y không nắm chắc phần thắng. Làm sao có thể hãnh diện ngẩng cao đầu trước mọi người đây?



Còn chưa có ‘bậc thang’ nào để Kim Trạch Thiên bước xuống khỏi tình thế khó xử này.



Lý Nguy là một người khéo léo giỏi nhìn mặt đoán ý, ông ta đã nhận ra sự lúng túng và vướng mắc của Kim Trạch Thiên, ông ta mỉm cười với Kim Trạch Thiên và nói: “Thủ lĩnh Kim, tôi nghĩ giữa ông và Tần Vũ chắc chắn có hiểu lầm, có thể nể mặt tôi bỏ qua được không? "



Kim Trạch Thiên hai mắt sáng rực lên, y còn đang xoắn xuýt lo lắng mình không có cách ‘xuống đài’ sao cho đỡ mất mặt, lúc này nghe câu nói của Lý Nguy, y khẽ gật đầu: “Được, nể mặt Lý tiên sinh, mọi chuyện đều bỏ qua!"



Chu Cường và Tôn Bằng khi thấy điều này càng thêm ngạc nhiên, Lý Nguy này có gần hai mươi thuộc hạ mạnh mẽ trung thành, rõ ràng ông ta có địa vị không tầm thường, vậy mà ông ta lại đích thân đứng ra nói thay cho Tần Vũ, chứng tỏ giữa bọn họ có một mối quan hệ mật thiết.



“Dù có như thế nào, cũng nên giữ mối quan hệ hữu hảo với người thanh niên này.” Chu Cường và Tôn Bằng đều thầm nghĩ, tốt nhất không nên có thêm những địch nhân cường đại như vậy.



Nghĩ đến đây, Chu Cường cũng cười nói: "Hai người cũng bị khe nứt không gian mang tới địa phương quy quái này đúng không? Bằng không hãy ở lại căn cứ với chúng tôi."



Ngay cả Tôn Bằng cũng mỉm cười: "Bên ngoài nguy hiểm lắm, lại còn có ‘Tử thú’ cường đại. Chúng ta cùng chung hoạn nạn, nên đoàn kết lại để vượt qua khó khăn."



"Tốt thôi." Tần Vũ gật đầu, mục đích ban đầu của anh là tìm một chỗ nghỉ ngơi để cả nhóm hồi phục, chỉ cần con Hoa Thú khôi phục thực lực, là có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.



"Ha ha, đã như vậy, cùng nhau trở về đi, tôi vừa vặn tìm được ít đồ ngon!" Người nói chuyện chính là Kim Trạch Thiên, y tỏ rõ vẻ hiếu khách, dường như vừa rồi chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.



Về phần những cái chết thảm của Cố Dũng, Thẩm Chung, Đào Dã đã không còn ai nhắc tới nữa, trong tận thế không còn pháp luật, đạo đức như băng tan, tính mạng con người cực kỳ rẻ mạt, cho nên không ai sẽ vì ba tên chẳng ra gì này mà đắc tội với một người tiến hóa cấp hai mạnh mẽ khó lường.



Trên đường về căn cứ, dọc đường Đạo Diệc thì thầm kể lại những chuyện đã xảy ra trong hôm trước với Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ.



Đúng như Tần Vũ phán đoán, đội ngũ của Lý Nguy đã giết hàng trăm con độc thú biến dị trong rừng Thông Đỏ, cuối cùng đội ngũ đã thành công trong việc đột phá vòng vây, bỏ chạy khỏi rừng Thông Đỏ và tập trung lại bên ngoài thị trấn Hồng Phong. Nhưng ngay trong khi đội ngũ đang nghỉ ngơi lấy lại sức, bầu trời đột nhiên như nứt ra một vết cực lớn, nhìn vào trong khe nứt là cả một vùng không gian đen ngòm, toàn bộ đội ngũ ba trăm binh lính đều bị một lực lượng cường đại sinh ra từ trong khe nứt hút vào trong.



"…Sau khi toàn bộ đội ngũ trôi nổi ở trong không gian kỳ lạ kia khoảng bốn giờ đồng hồ, trong khoảng thời gian đó, đội ngũ đã gặp phải một mối nguy hiểm lớn... Rất nhiều người lính đã bỏ mạng, nhưng may mắn thay nhóm hai mươi người chúng tôi lại ở gần một vết nứt không gian khác, sau cùng cả nhóm đều quyết định chui vào trong vết nứt đó để tránh đối mặt với nguy hiểm, rồi mới đến được nơi này." Đạo Diệc kể lại với một giọng buồn bã.



Trong lòng Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều đồng cảm với anh ta mọi người đều đã từng kề sát cánh chiến đấu, khe nứt không gian quả nhiên rất nguy hiểm, hai người cũng gặp phải không gian loạn lưu, nếu không nhờ có con Hoa Thú, khó có thể nói bây giờ ra sao nữa, cũng có thể đã bỏ mạng giống những người lính kia.



Nhóm hai mươi người của Lý Nguy đúng là ‘vạn hạnh trong bất hạnh’, vẫn còn sống sót và không chịu thương tổn gì. Đã có quá nhiều người lính phải nhận một cái chết vô nghĩa.

(Vạn hạnh trong bất hạnh: trong cái rủi có cái may, gặp may mắn trong lúc không may nhất),



Ẩn sâu trong ánh mắt của nhóm người Lý Nguy đều có một nét buồn bã, trên khuôn mặt mệt mỏi của bọn họ hằn lên những dấu vết tiếc thương nồng đậm, khi mới bắt đầu rời khỏi Thịnh Cảnh Thành, quân số của đội ngũ là hơn năm trăm binh lính tinh nhuệ, sau vài ngày chỉ còn lại hai mươi người, một kết quả thương vong rất tệ, hơn chín mươi sáu phần trăm số binh lính trong đội ngũ đã tử vong.



Không bao lâu hơn trăm người trên khe núi đã đến bên ngoài căn cứ, nơi này có gần một ngàn người cùng sinh sống, cho nên đã chiếm một phần diện tích không nhỏ, giống như một thôn trang lớn, bên ngoài rào lại bằng những cây cối rậm rạp cao hơn hai mét, bên trong là những ngôi nhà được làm bằng gỗ, lợp mái tranh và những thứ tương tự, có thể nói là một cuộc sống sinh hoạt giản đơn.



Kim Trạch Thiên nhìn bao quát nơi này, thở dài nói: "Căn cứ nhỏ này tuy đơn sơ, nhưng là công sức của tất cả chúng tôi."



Tôn Bằng và Chu Cường gật đầu đồng tình, ba người họ đã xuyên tới tiểu thế giới huyết sắc này ngay khi bắt đầu tận thế, bởi những khe nứt không gian, ban đầu nhóm của họ có hơn mười người và cũng là nhóm đầu tiên đến nơi này. Mọi người trong nhóm gặp phải vô vàn khó khăn nguy hiểm, sau vài ngày đã chết hầu hết chỉ còn lại ba người bọn họ sống sót.



Từ khi có nhóm người đầu tiên, những người khác không ngừng bị khe nứt không gian hút vào tiểu thế giới huyết sắc này, đồng thời ba người cũng từ những người này mà biết được, thế giới bên ngoài cũng vô cùng nguy hiểm, cho dù đã biết như vậy, nhưng không ngày nào bọn họ không muốn được quay trở về thế giới ban đầu của mình, nhưng cơ bản là không có cách nào để bọn họ có thể quay trở về.



Biết là còn phải sinh tồn lâu dài tại nơi này, ba người họ bèn xây một gian nhà tạm, về sau số người tới ngày càng nhiều, những ngôi nhà cũng mọc lên ngày càng nhiều theo, xếp ngay sát nhau, mọi người cùng sống đùm bọc và hình thành nên căn cứ này. Cho đến nay ba người bọn họ chính là ba người thủ lĩnh của căn cứ này.



Tần Tiểu Vũ cảm thấy có chút ngưỡng mộ Kim Trạch Thiên và những người khác, quả thật không hề dễ dàng để hình thành nên một căn cứ tụ tập hàng ngàn người cùng sinh tồn tại tiểu thể giới huyết sắc này.



Đoàn người đi tới nơi cổng căn cứ, có nhiều người tò mò nhìn về phía bên này, có một số ít trong đó là người tiến hóa, còn lại đại bộ phận đều là người bình thường không có bao nhiêu sức chiến đấu.



Tinh thần của những người này cũng không tốt lắm, ngoài ra còn có một số cô gái trẻ tuổi, nhưng nhìn qua đều là một vẻ ủ rũ, mệt mỏi, không có sức sống. Thật khó để những cô gái trẻ, những người mà ngay cả sức trói gà cũng không chặt, có thể sống sót ở một nơi quỷ quái, đầy nguy hiểm và xa lạ như nơi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận