Bá Chủ Mạt Thế

Chương 139: Lý Tiêu

Đã hơn mười giờ tối, Tần Tiểu Vũ đã ngáp dài rồi, chờ đợi nhàm chán như vậy thật khiến người ta buồn ngủ vô cùng.



"Meo!"



"Meo meo meo meo!"



Ngay sau đó, một loạt tiếng kêu vang lên trên đường phố.



"Là tiếng mèo kêu?" Vương Tuyết và Vương Văn mới đầu thấy động thì giật mình, nhưng sau khi cẩn thận lắng nghe, thì phát hiện lại là một loạt tiếng mèo kêu, khiến cho bọn họ vô cùng thất vọng.



"Meo meo!"



Vương Tuyết và Vương Văn không bàn luận gì thêm, nhưng tiếng mèo kêu ngày càng gần, ngày càng rõ hơn, tiếng mèo kêu nghe rất thảm thiết, xé bỏ màn đêm tĩnh lặng, khiến người nghe cảm thấy màng nhĩ như bị cào mạnh và rung lên đau đớn.



Chẳng biết lúc nào, mấy chục con mèo đã tụ tập lại trên đường phố, những con mèo này là mèo nhà bình thường bị biến dị, chúng không còn nhỏ xinh dễ thương nữa, mà to như những con báo lớn hung mãnh, chúng chen chúc trên đường phố và lao về phía bãi đất trống trước mặt khách sạn này, mấy chục đôi mắt xanh lục đều đang nhìn chằm chằm vào những khối năng lượng tiến hóa trên mặt đất, cũng dễ hiểu, hẳn là bọn chúng đều bị những khối năng lượng tiến hóa này thu hút.



“Sao đàn mèo này lại đông đến vậy?” Vương Tuyết sửng sốt, còn Vương Văn có sắc mặt cực kỳ khó coi.



"Meo!" … "Meo!"



Nguyên một đàn mèo biến dị chật ních cả đường phố!



Thị trấn Hồng Phong là một địa phương nhỏ, nhưng có rất nhiều chó mèo và các loài động vật khác xung quanh, sau khi tận thế ập đến chúng đều đã bị biến dị, càng ngày bọn mèo biến dị tới càng đông, hiện tại nhìn sơ qua cũng phải có đến bảy mươi con trong đàn mèo biến dị này!



---

"Meo!"

"Meo!"



"Meo!"



Tiếng mèo kêu lanh lảnh mà thảm thiết của đàn mèo biến dị đó, khiến tất cả mọi người trong khách sạn đều giật mình tỉnh giấc.



Trong khách sạn, Mã Tùng, Lục Phong và Lý Tiêu đã sớm thức dậy chuẩn bị sẵn sàng và tập trung ở tầng sảnh. Vì họ biết rằng rất có thể trong tối nay họ sẽ phải đối phó với con quái vật biến dị thực vật kia, nên họ đã không ngủ sâu giấc.



Lục Phong lo lắng hỏi: “Tại sao lại có nhiều tiếng mèo kêu vậy nhỉ?”



Mà cặp mắt của Mã Tùng cũng đã phát sáng nhàn nhạt, khi nhìn xuyên thấu qua bức tường của khách sạn, cậu ta thấy vô số những đám mây tụ lại hình cầu và phát sáng, Mã Tùng kinh ngạc, lắp bắp nói: "Có... Có rất nhiều biến dị thú!"



Mã Tùng nuốt nước bọt, rồi nói tiếp: "Em… đếm qua phải có đến bảy mươi con biến dị thú, và trong số… chúng, có không ít biến dị thú… hiện lên trong mắt em là đám mây màu đen."



"Bảy mươi con biến dị thú, có nhìn nhầm không vậy?" Lý Tiêu đột nhiên cả kinh, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi tột độ, "Nếu đúng là có nhiều biến dị thú như vậy, chúng ta có nên. . . chạy . . ."



Lục Phong thẳng thắn cắt lời: "Hốc cho lắm vào rồi đụng chuyện là chạy, nếu nhát gan, thì rúc vào một góc bảo vệ mọi người đi, anh mà bỏ chạy thì dù có chết làm ma tôi cũng không tha cho anh!"



Nói xong, Lục Phong đến bên một cái hộp đựng dụng cụ chữa cháy cầm lấy một cái rìu trong đó và bước ra khỏi khách sạn. Nơi đây toàn là người bình thường, nhóm người tiến hóa bọn họ có thể chạy, nhưng những người khác thì sao?



Mã Tùng do dự một lúc rồi, đi vào phòng bếp lấy một con dao phay, rồi chạy đuổi theo Lục Phong.



“Mẹ nó! Tôi chỉ mới nói vậy thôi mà” Lý Tiêu đỏ bừng mặt, ngay cả Mã Tùng nhát gan yếu ớt còn quyết tâm chiến đấu, thật sự làm cho anh ta thấy xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi, cũng phi vào phòng bếp lấy một con dao to, vừa chạy theo hai người kia vừa gào to.

“Tôi sợ mèo gì! Lên! Chiến!”

---



Bên ngoài khách sạn, đàn mèo biến dị vây quanh bãi đất trống, nơi có rãi những khối năng lượng tiến hóa, bọn chúng đang dán chặt những đôi mắt xanh lục vào Vương Văn và Vương Tuyết ở sát bức tường.



"Tuyết, bắt đâu thôi!" Vương Văn bước lên trước, trịnh trọng nói với Vương Tuyết ở phía sau.



"Vâng, anh cẩn thận nhé!" Vương Tuyết vội vàng gật đầu, biết bây giờ không phải lúc do dự, cô chạy nhanh đến bên cạnh một gốc cây cao hơn bốn mét ở phía sau, bật nhảy bám lấy một cành cây, linh hoạt như khỉ, tay chân thoăn thoắt leo lên đến ngọn cây, và ngồi vũng vàng ở đó. Sau khi hoàn toàn ổn định, cô hít sâu một hơi, hai lòng bàn tay phát ra ánh sáng trắng, cô chập hai lòng bàn tay lại rồi vẽ lên không trung một dải sáng trắng hình vòng cung, dải sáng màu trắng dần ngưng thực. Một thoáng sau trong tay của Vương Tuyết đã cầm một cây trường cung dài hơn mét do ánh sáng ngưng tụ lại, trường cung ánh sáng có vẻ đẹp cực kỳ lộng lẫy.

Cũng trong thời gian Vương Tuyết vừa đang trèo cây…



"Anh Vương, chúng tôi tới trợ giúp!" Sau khi Lục Phong và Mã Tùng vội vàng ra khỏi khách sạn, Lý Tiêu cũng vậy, vừa đóng cửa lại thì anh ta hô to.



"Được! Anh em tốt! Tới đây cùng nhau, chúng ta giết hết những con biến dị thú này! "Vương Văn trầm giọng nói, khách sạn phía sau anh còn có những người thân quen của cả nhóm, những người bình thường đó không có lối thoát. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chiến đấu tới cùng.



Lục Phong bước đến bên cạnh Vương Văn, anh không ồn ào chỉ im lặng nhìn về phía đàn mèo biến dị với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.



Lúc này đây, đàn mèo biến dị đều đã rời ánh mắt nhìn những khối năng lượng tiến hóa trên mặt đất, chuyển qua nhìn chằm chằm vào nhóm người Vương Văn, so với những khối năng lượng tiến hóa kia, máu thịt của người tiến hóa đối với chúng cũng hấp dẫn không hề kém.



"Meo!" … “Meo!”



Đàn mèo biến dị này có bao gồm nhiều loại mèo khác nhau, một con mèo biến dị với bộ lông đen tuyền hệt như một con báo đen từ trong đàn mèo nhảy ra trước, nó di chuyển với tốc độ cực nhanh, bốn chân chạy nhẹ nhàng không một tiếng động, nó nhe hàm răng sắc nhọn lao thẳng về phía nhóm người Vương Văn.



"Trường trọng lực!"

Năm người trong nhóm Vương Văn đã phối hợp chiến đấu ăn ý với nhau trong một thời gian dài. Khi con mèo đen biến dị tiến tới trong phạm vi năm mét trước mặt của mọi người, Lục Phong giắt cái rìu vào lưng, đưa hai tay lên phía trước và kích hoạt năng lực của mình, Trường Trọng Lực.



Con mèo đen biến dị đột nhiên cảm thấy thân thể trở nên nặng nề, lực hấp dẫn tác động rất mạnh vào thân thể, tốc độ di chuyển bị chậm lại rất nhiều, xương cốt toàn thân như muốn khuỵu xuống.



"Đỡ một quyền của tao!"



Con mèo đen biến dị chợt nhận ra tình thế không ổn, nhưng nó còn chưa kịp phản ứng gì khác thì một nắm đấm màu vàng kim đã giáng mạnh xuống đầu nó, đồng thời trọng lực lại một lần nữa gia tăng.



"Bụp!"



Đầu của con mèo đen biến dị bị một cú đấm móc từ trên cao ghim sâu xuống đất, mặt đất rạn nứt, xương sọ của nó vỡ nát, não xám bắn tung tóe, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.



Đôi cánh tay của Vương Văn nhìn qua đã phủ một lớp vàng ròng, sau khi giết con mèo đen biến dị, anh giơ hai nắm tay lên thủ thế như võ sĩ, mắt đối mắt với cả một đàn mèo biến dị đông đúc, nhưng vẻ mặt của anh lại cực kỳ thờ ơ.



"Meo!" … “Meo!” … “Meo!”



Với cái chết của con mèo đen biến dị, toàn bộ đàn mèo biến dị đều chấn động, chúng lần lượt kêu vang, cả đàn điên cuồng lao về phía Vương Văn và những người khác.



Những con mèo biến dị có tính khí hung dữ không như khi còn là mèo nhà bình thường thích vờn mồi, điều chúng yêu thích nhất giờ đây là ngay lập tức xé xác con mồi thành từng mảnh bằng móng vuốt và hàm răng sắc nhọn của chúng.



"Xem toàn lực của tao đây! Bốp! Bốp! Bốp!" Lý Tiêu giận dữ gào lên, anh ta vô tay liên tục ba lần, tất cả kỹ năng vận dụng năng lực Đất của anh ta đều được kích hoạt cùng một lúc, mặt đất vặn vẹo rung chuyển mạnh mẽ trong thoáng chốc. Đầu tiên là bốn cánh tay khổng lồ bằng đá bất thình lình trồi lên tóm chặt lấy bốn con mèo biến dị, tiếp đến một bức tường đất dựng lên chắn trước mặt của Lý Tiêu, từ đó mọc ra những cột gai nhọn bằng đá, những cột gai đó bắn thẳng vào bốn con mèo biến dị vừa bị bốn cánh tay khổng lồ bằng đá khống chế, bốn con mèo biến dị nhanh chóng bị gai nhọn ghim thành bốn con nhím, máu của chúng từ từ chảy xuống, nhuộm xanh cả bốn cánh tay khổng lồ bằng đá. Từ phía bên hông của Lý Tiêu, có một con mèo đen biến dị khác ẩn nấp trong đêm rất khó phát hiện, nó nhảy vồ đến người của anh ta, thì bỗng nhiên một người đá khổng lồ cao hai mét nhanh chóng chui lên từ mặt đất, ôm lấy con mèo đen biến dị đó và vật ngửa nó ra sau người. Rất kịp thời Lục Phong quay sang hỗ trợ gia tăng trọng lực lên cơ thể con mèo đen biến dị vừa đánh lén. “Rầm!” . Lại tràng cảnh vỡ xương đầu não bắn tung tóe, chết ngay tức khắc, hai con mèo biến dị chung màu lông và chung luôn cả số phận trước lúc chết.

Lục Phong trêu Lý Tiêu một câu: “Cũng không xoàng đâu, mỗi tội lá gan hơi bé.”

“Hừ!... ”

Lý Tiêu hừ lạnh một tiếng đang định đáp trả, chưa kịp nói gì thêm thì một con mèo biến dị khác lại vồ tới. Lý Tiêu vội điều khiển Người đá khổng lồ nhảy lên bắt lấy người của nó lại.

“Bặp!”

Tuy lần này bắt không trúng thân thể của con mèo biến dị này, nhưng người đá khổng lồ vẫn túm được một cái chân của nó. Người đá siết chặt nắm tay và kéo con mèo biến dị đó ngã lăn lộn trên mặt đất.



"Meo!" “Meo!”



Con mèo biến dị đó có bộ lông xen kẽ đen trắng, dài gần mét, sau khi bị người đá khổng lồ giữ chặt chân và ngã lăn lộn trên mặt đất, nó vô cùng tức giận, ba chân còn lại của nó bật ra ba bộ móng vuốt sắc nhọn dài hai mấy xen-ti-mét, điên cuồng cào liên tục vào mu bàn tay của người đá khổng lồ, tạo nên những vết cào chằng chịt, sâu hoắm.



Nếu như đây là một người tiến hóa bình thường chịu vết thương cào mạnh như vậy chắc là đã buông tay ngay, đến bàn tay bằng đá hoa cương còn bị tổn thương như vậy thì nói gì đến da thịt con người, tuy nhiên người đá khổng lồ này vô tri, nó không biết đau không biết sợ, rất nhanh nó có thể khôi phục lại bằng năng lực Đất của Lý Tiêu.



"Roẹt!"



Người đá khổng lồ dùng bàn tay còn lại nắm lấy đầu của con mèo nhị thể đen trắng biến dị kéo mạnh, một tiếng xé xác vang lên rất lớn, tiếng kêu của con mèo biến dị này đã ngừng lại, máu xanh phun ra thành vòi.



"Ha ha ha! Biết lợi hại chưa! Dám giết tao à!" Lý Tiêu cười điên cuồng.



“Chíu! Vù!”



Từ trên ngọn một cái cây to, Vương Tuyết đã kéo căng dây cung, khuôn mặt gầy gò không biểu cảm, một mũi tên ánh sáng chậm rãi ngưng tụ ở trên dây cung to hơn nhiều so với mũi tên ánh sáng khi cô công kích Tiểu Hỏa, cô dùng hết sức kéo dây cung đến cực hạn, sau đó đột nhiên buông tay, mũi tên ánh sáng biến thành một luồng ánh sáng lớn chói lóa và lao nhanh khỏi trường cung ánh sáng.



"Bùm!"



Mũi tên ánh sáng đó ghim thẳng vào giữa đàn mèo biến dị, rồi nổ tung rực rỡ, tạo nên một quầng ánh sáng trắng như một mặt trời nhỏ, ánh sáng tán xạ ra xung quanh chiếu sáng rõ cả bãi đất trống trong đêm, làm lộ ra đàn mèo biến dị đông đảo như một đàn báo lớn. Sau đó từ trong quần sáng trắng vội vọt ra những mũi tên ánh sáng nhỏ hơn bắn ra bốn phương tám hướng chung quanh, đám mèo biến dị gần đó gào lên một tiếng cuối cùng và gục xuống trong vũng máu màu xanh đang thấm đầy mặt đất.

“Me…o!” … “Me…o!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận