Bá Chủ Mạt Thế

Chương 162: Về phòng nói chuyện

Nhưng đó chưa phải là tất cả…

Vinh Quang Thành có một vị thủ lĩnh rất khác biệt với các thủ lĩnh căn cứ hay thế lực khác chỉ hay thiên về kỹ năng lãnh đạo, vị thủ lĩnh này còn là một vị chủ thành mạnh đến mức đáng sợ! Minh Linh Vương vẫn chưa là gì với anh ta, anh ta đứng thứ mười bốn trên bảng xếp hạng sinh vật có chiến lực mạnh nhất thế giới, chân chính là người tiến hóa đứng đầu trong những người tiến hóa mạnh mẽ nhất, là niềm tự hào của nhân loại!

Mà thủ lĩnh của Vinh Quang Thành hay Vinh Quang Thành Chủ, còn thống lĩnh một đội nhóm Chiến thần bất bại, là một đội nhóm khó có quái vật nào có thể lay chuyển được, dựa theo Tần Vũ biết được, sau khi Minh Linh Vương công kích Vinh Quang Thành, giết chết vị Chiến thần là một trong năm Chiến thần thực lực mạnh nhất Vinh Quang Thành.



Điều này khiến Vinh Quang Thành Chủ vô cùng tức giận, một mình một đường truy sát Minh Linh Vương, nhưng Minh Linh Vương khá quỷ quyệt, hơi nghe phong thanh (hơi gió) Vinh Quang Thành Chủ tới là rút đi còn nhanh hơn gió, Vinh Quang Thành Chủ đầy một bụng tức vì không làm gì được Minh Linh Vương.

Có thể vào tận sâu trong thành thị hạng mười thành thị lớn nhất với phòng ngự bất khả xâm phạm, đánh du kích giết Chiến thần hạng năm của thành thị này, rồi trốn thoát khỏi vị thành chủ có sức mạnh đứng đầu nhân loại, đủ để biết sự mưu trí, tính liều lĩnh táo bạo và thực lực mạnh mẽ của Minh Linh Vương là như thế nào!



Tần Vũ còn tưởng rằng Tuyệt Không nói tới Vương của Bất Tử tộc, sẽ là một thây ma vô cùng cường đại, không nghĩ tới, lại là một Vương giả thây ma nổi tiếng cường đại và xảo quyệt!

Không giống như con Vua Thây Ma Bất Tử mà Tần Vũ đã từng tiêu diệt, Minh Linh Vương ở thời kỳ đầu của tận thế đã rất mạnh mẽ, chỉ nhìn thuộc hạ yếu nhất của nó là Tuyệt Không là đã đủ để kết luận điều đó. Rất có thể ngay lúc này Minh Linh Vương đã là thây ma tiến hóa cấp ba và rất thông mình chứ không ngây thơ như Tuyệt Không! Là một cường địch, rất khó để có người tiến hóa nào có thể đánh bại được nó!



“Sao vậy?” Bạch Tiểu Na thấy Tần Vũ có vẻ hốt hoảng là lạ, không giống với Tần Vũ điềm đạm mà cô từng biết, cô có chút nghi hoặc hỏi.



"Không có gì." Tần Vũ lắc đầu, anh điều chỉnh lại cảm xúc, anh không nói gì về Minh Linh Vương với mọi người, quá mất thời gian để giải thích, nếu giải thích sẽ nói là anh biết trước tương lai ư, quá không đáng tin, việc thừa thãi anh sẽ không làm.





Nhưng Tần Vũ cũng không quá lo lắng đến Bất Tử tộc, việc tử chiến với Bất Tử tộc là không nhất định, anh đã có phương án khác để rời khỏi tiểu thế giới huyết sắc này mà không phát sinh xung đột với Minh Linh Vương… Chỉ cần đợi con Hoa Thú khôi phục là đủ!



Lý Nguy đã bắt đầu hào hứng thảo luận với những người khác, vạch ra các chiến lược phối hợp và tìm cách rút lui an toàn nếu không thể chiến thắng Bất Tử tộc.



Mãi hơn hai tiếng đồng hồ sau, đám đông mới từ từ giải tán và về phòng nghỉ ngơi. Hẹn lúc khác trao đổi bàn luận tiếp.



---

Tiểu thế giới huyết sắc này không phân biệt ngày đêm, luôn có những ánh sáng đỏ như tia máu xuyên qua cửa của những căn phòng yên tĩnh và chiếu sáng toàn bộ mọi đồ vật trong những căn phòng…



Ba vị thủ lĩnh sắp xếp những căn phòng tốt nhất trong căn cứ cho những người mới đến.



Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ mời Đạo Diệc, Địch Thiếu Phong và Bạch Tiểu Na đến phòng riêng của bọn họ.



Năm người ngồi quây thành một vòng tròn nhỏ trong phòng, vừa rồi có quá nhiều người, có một số chuyện không tiện nói ra, lúc này tụ tập lại đây đều là những người quen, mà Tần Vũ muốn giúp đỡ, để họ có thể rời khỏi tiểu thế giới huyết sắc này.



"Mau đến ngồi cạnh mình nè, đến đây, Tiểu Na, mình có quà cho bạn, đây là món… ...Có cả đồ cay mà bạn yêu thích nữa, toàn là đồ tàng trữ quý hiếm đấy, bình thường mình cũng không nỡ ăn đâu!" Tần Tiểu Vũ sau khi chào hỏi tất cả mọi người, thì vẫy tay với Bạch Tiểu Na, miệng cười toe toét từ trong nhẫn không gian của Tần Vũ lấy ra một loạt những đồ ăn khác nhau, có thịt bò hộp, thịt lợn hộp, hộp ba tê gan, xúc xích, khoai tây chiên, bim bim, bánh kitkat, các loại bánh quy, lương khô, vài chai Cocacola, vân vân và mây mây.



"Chị bé... cuộc sống của chị thật là xa hoa quá đi mà… năn nỉ cho em với!" Địch Thiếu Phong trợn lác cả hai mắt, không thể ngờ tới Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ còn dự trữ được nhiều đồ ăn ngon như vậy sau ba tháng, lấy tay quệt nước miếng trong suốt đang rỉ ra bên khóe miệng, anh ta luôn miệng năn nỉ cầu xin Tần Tiểu Vũ.



Lúc này thì Bạch Tiểu Na cuối cùng cũng đã mỉm cười, vẻ vui ngồi cạnh Tần Tiểu Vũ, cho dù là cô hay là Địch Thiếu Phong đều đã bị kẹt lại ở tiểu thế giới huyết sắc này một tháng, cô đã luôn phải cố không nôn ra những biến dị thực vật ăn được kia, khác với trước tận thế còn bẽn lẽn, không để ý nhiều đến đồ ăn, thì lúc này cô rất thèm thuồng những thứ đồ mà Tần Tiểu Vũ vừa bày ra trước mặt.



Đạo Diệc thì mừng vô cùng, lúc trước anh không muốn rời đi, muốn được cùng chiến đấu bên cạnh Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, nhưng vì lý do vướng chân vướng tay mà Tần Vũ đã đuổi anh rời đi theo đội ngũ của Lý Nguy, ở bên cạnh Lý Nguy, trong lòng anh luôn có một cảm giác bất an, cùng dự cảm chẳng lành, là người tu tập đạo gia, anh rất tin vào linh cảm, bây giờ gặp lại Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ , rốt cuộc anh cũng đã cảm thấy bình yên và thoải mái hơn nhiều.



Mọi người cùng ăn cùng uống những món đồ xa xỉ trong tận thế, vừa tùy tiện trò chuyện cười đùa, và đương nhiên người pha trò luôn là Địch Thiếu Phong, ăn nói khùng khùng nhưng hài hước duyên dáng và ưa nhìn. Những người khác như Tần Tiểu Vũ, Đạo Diệc, Tần Vũ cùng Bạch Tiểu Na đều lắng nghe là chính, chỉ thỉnh thoảng thêm thắt vài ý kiến cho thêm phần sôi nổi.



Phần ăn uống, cười đùa qua đi, Tần Vũ nghiêm túc lại, trực tiếp nói một câu không đầu, không đuôi và không hợp với nội dung mọi người đang nói: "Tôi thấy, không nên chủ động xung đột với Vương của Bất Tử tộc, hay còn gọi là Minh Linh kia."



"Hả? Vậy làm sao chúng ta rời khỏi đây?" Địch Thiếu Phong bắt nhịp rất nhanh.



Mọi người ở trong phòng đều hiểu Tần Vũ đang định nói đến sự tình tìm cách rời khỏi tiểu thế giới huyết sắc, những lời này hẳn là không tiện nói trên bàn ăn có đông người, Tần Tiểu Vũ nhìn vào mắt của Tần Vũ, thấy anh gật nhẹ đầu, Tần Tiểu Vũ cười tinh nghịch, hơi hếch cằm lên và nói: "‘Đồ biến thái’ yên tâm đi, tôi có biện pháp đưa mọi người trở ra thế giới bên ngoài, nể tình quen biết nhau, cho anh ké một vé đấy! Hứ! "



"Thật sao?" Địch Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Tần Tiểu Vũ thì đứng hình còn không kịp để ý đến thái độ trêu chọc của Tần Tiểu Vũ, hai mắt của Bạch Tiểu Na thì sáng rực lên, Đạo Diệc thì gật gù lẩm bẩm: “Quả nhiên là vậy! Mình nhẩm tính bấm độn có bao giờ sai.”

Tần Vũ khẽ gật đầu: "Đợi thêm mấy ngày nữa, khi rời đi, chúng tôi sẽ dẫn anh theo."



Đạo Diệc ngần ngừ do dự một lúc, anh đã phần nào đoán ra vì sao vừa nãy trên bữa ăn Tần Vũ không nói về biện pháp rời đi này nhưng vẫn cố hỏi lại cho chắc chắn: "Vậy... những người khác thì sao?"



Tần Vũ không nói gì, Tần Tiểu Vũ cũng không nguyện ý nói những lời không vui, nhưng thấy ánh mắt mong mỏi của Đạo Diệc đành nói: "Không nói ở chỗ đông người đương nhiên là bởi vì cách của tôi không thể dùng cho đám đông. Có quá nhiều người như vậy là vượt quá khả năng của tôi."



Bầu không khí trong phòng trầm lắng lại và có phần buồn tẻ, thời gian trôi qua băng băng, cũng đã hết chuyện để nói, Địch Thiếu Phong, Đạo Diệc, Bạch Tiểu Na chào hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, rồi lần lượt trở về phòng để ngủ, trong phòng chỉ còn lại có Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ.



Sau khi đóng cửa phòng lại, khuôn mặt đang có nét vui của Tần Tiểu Vũ bỗng chốc thay đổi bằng những nét trầm tư khó hiểu, cô không còn là nữ sinh trung học ngày nào, trải qua rất nhiều chuyện trong ba tháng nay, tính cách của cô đã dần có phần nào thay đổi, ngay trong những lời trò chuyện tưởng như bâng quơ, trêu chọc vừa rồi cũng đã rất là cẩn mật, ăn nói chắc chắn mà không lộ ra quá nhiều thông tin, đề phòng bất trắc nhưng không có ý xa cách mọi người, quyết định giải quyết nốt phần khó hiểu làm cô rối não, cô hỏi: “Anh à, nói em nghe về Minh Linh đi, dường như lựa chọn của anh đã thay đổi khi vừa nghe đến cái tên ấy?”



Tần Vũ do dự một hồi lâu, hai môi hơi mím lại, ngồi ngay ngắn, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, cuối cùng cất giọng nói: "Tiểu Vũ, thật ra anh có một chuyện muốn nói với em?”

“Á! Chuyện gì… vậy.”

<< Chương cảm ân “Akame, liukangmk4, kiennh1982, nghe và doduy1989” ngày 14/2 >>
Bạn cần đăng nhập để bình luận