Bá Chủ Mạt Thế

Chương 45: Đã biết sợ

Tần Vũ hiện tại có thể chất cao gấp bốn mươi sáu lần thể chất người bình thường, kích phát Hoàng kim huyết hoàn toàn có thể tăng thể chất của Tần Vũ đến một giới hạn mới, gấp năm mươi mốt lần thể chất người bình thường!

Nhưng lúc này Tần Vũ khống chế không để cho Hoàng kim huyết kim cải thiện toàn diện thể chất của mình, mà chỉ tập trung lực lượng Hoàng kim huyết ngưng tụ ở cánh tay!

Dễ nhận thấy, trên cánh tay Tần Vũ dần phủ lên một tầng vàng kim nhàn nhạt, Tần Vũ cảm giác lực cánh tay đột nhiên đã tăng lên mấy phần.

Hoàng kim huyết có thể toàn diện đề cao thể chất, nhưng cũng có thể tập trung cải thiện một bộ phận nào đó trên cơ thể, từ đó tăng lên lực lượng bộc phát của bộ phận này, giống như Tần Vũ vừa khống chế. Nếu Tần Vũ dùng Hoàng kim huyết cải thiện toàn diện thì tăng cường thể chất lên gấp năm lần, nếu Tần Vũ tập trung cải thiện cánh tay, thì lực cánh tay của Tần Vũ có thể tăng lên chừng mười lần!

"Đó là cái gì?" Những người có nhãn lực tốt nhìn thấy cánh tay vàng kim dị thường của Tần Vũ, ánh sáng xuyên qua băng tuyết tỏa ra nhàn nhạt, khiến mọi người đều sửng sốt.

"Phá cho ta!"

Đúng lúc này, Tần Vũ gầm lên một tiếng, hai cánh tay màu vàng kim nắm chặt Huyết Diễm trường thương, hung hăng đánh chặn về phía mà Tần Vũ đã cảm giác được là lưỡi kiếm Niệm Lực vô hình sẽ bổ xuống từ trên đỉnh đầu!

"Uỳnh!"

Không khí chấn động, vang lên một thanh âm thật lớn, mọi người cảm thấy đầu óc ong ong, Huyết Diễm trường thương của Tần Vũ đã cùng lưỡi kiếm Niệm Lực khổng lồ va chạm!

"Két két!... Rắc!"

Trong va chạm kịch liệt, mọi người mơ hồ nghe thấy một tiếng giòn vang, tựa hồ là tiếng sứ vỡ.

"Cái gì?"

Nước da của Phan Văn Bân lúc này đột nhiên trở nên tái nhợt.

"Làm sao... làm sao có thể!"

Trong mắt Phan Văn Bân tràn ngập vẻ khó tin, lưỡi kiếm khổng lồ từ Niệm Lực mà gã ta ngưng tụ rồi phóng ra, thực sự đã vỡ vụn khi va chạm với trường thương trong tay Tần Vũ, phải biết rằng gã ta đã luyện tập kỹ năng chiến đấu phối hợp này trong một thời gian dài, và đây cũng là kỹ năng ra đòn có sức sát thương lớn nhất của gã ta. Ngay cả Tu La cũng không dám liều lĩnh đón đỡ, thế mà lại bị Tần Vũ dùng một kích đánh chặn lại khiến cho nát bấy.

"Tay hắn. . . Kim quang từ cánh tay của hắn phát ra là năng lực gì nữa vậy?" Trong lúc này, mọi người hết tỏ ra kinh ngạc, đồng thời lại cũng vô cùng khó hiểu, năng lực Tần Vũ không phải là Lửa sao?

Sau khi dùng cánh tay tràn đầy sức mạnh Hoàng kim huyết phá vỡ lưỡi kiếm khổng lồ từ Niệm Lực chỉ bằng một đòn đánh chặn, ý chí chiến đấu của Tần Vũ càng sôi sục, anh nhìn vào cơn lốc băng giá trước mặt, rồi đâm thẳng mũi thương vào cơn lốc băng, sau đó dùng thương như muỗng khuấy ngược hướng quay của cơn lốc băng.

"Rẹt! Rèn… rẹt!"

“Bùm!”

Cơn lốc băng vốn xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, còn trường thương của Tần Vũ xoay ngược chiều kim đồng hồ, hai lực va chạm ngược chiều, triệt tiêu lẫn nhau, chỉ thấy ‘Băng Long Quyển’ ầm ầm nổ vang, rồi chấm dứt.

"Điều này. . . thế này. . . là . . . " Trên mặt của Cẩu Thiên Sương là vẻ kinh hãi, mạnh, quá mạnh! Thực lực của Tần Vũ vượt xa tưởng tượng của gã!

"Xem thương!"

Tần Vũ chạy nhanh trên mặt đất, mặt đất đóng băng bị phá vỡ bởi những bước chạy mạnh mẽ của Tần Vũ, Tần Vũ lấy đà tung người, như tên rời cung bắn thẳng tới chỗ Cẩu Thiên Sương và Phan Văn Bân.

"Không thể để cho hắn tới!"

Đối mặt với Tần Vũ giống như Ma thần, Cẩu Thiên Sương và Phan Văn Bân vô cùng sợ hãi, mặt tái nhợt cắt không được giọt máu, bọn gã biết nếu để Tần Vũ tiếp cận thì chẳng khác gì đường cùng, nên lập tức áp chế chấn động trong lòng, kích hoạt năng lực, toàn lực chặn lại đòn công kích của Tần Vũ đang nhanh chóng tới gần.

Cẩu Thiên Sương đưa hai tay ra trước mặt, đánh ra song chưởng, một trận mưa băng do những hạt nhỏ như kim châm tạo thành, băng kết dày đặc chằng chịt, bắn về phía Tần Vũ, nếu mưa băng này bắn trúng da thịt bình thường sẽ đâm thủng khắp người toàn lỗ màu.

Trận mưa băng này hoàn toàn bao phủ lấy Tần Vũ, khiến anh khó có thể tránh khỏi, hơn nữa nhiều kim băng bắn tới nhanh như vậy, dùng trường thương ngăn chặn hoàn toàn điều không thực tế.

Phừng!

Một ngọn lửa tím lớn chạy xung quanh Tần Vũ rồi bùng phát như núi lửa phun trào, quét ngang không trung, tất cả kim băng đều tan thành nước, bốc hơi thành khí rồi hóa thành hư vô.

"Đinh đinh… đang đang!"

Tần Vũ đột nhiên vung trường thương liên tục chống đỡ từ trên không trung, kỳ quái chính là không có thứ gì ở đó, nhưng trường thương của Tần Vũ tựa hồ đụng phải thứ gì đó, phát ra một loạt âm thanh kim sắc va chạm.

"Sao. . . Hắn nhìn thấy được, chó chết thật?" Sắc mặt Phan Văn Bân trầm xuống như nước, trên trán đã rịn ra mồ hôi lạnh, vừa rồi gã dùng niệm lực ngưng tụ ra mấy phi kiếm cực nhỏ, lén công kích Tần Vũ, toàn nhắm vào những nơi yếu hại như hai mắt, tim…

Phi kiếm Niệm Lực của Phan Văn Bân là vô hình, mắt thường không thể thấy được, nhưng Tần Vũ có tia cảm ứng tinh thần từ kỹ năng chiến đấu cận cảnh giới Tông Sư, phải nói là đã rất gần nếu không phải vướng Trương Phong ở Liên Minh Đại Sơn thì có lẽ Tần Vũ đã lên Tông Sư, một khi những Phi kiếm Niệm Lực vô hình này tiến vào phạm vi có thể cảm ứng của Tần Vũ thì không còn gì để che giấu nữa, không khác gì phi kiếm bình thường, so kỹ năng chiến đấu Tần Vũ có thể dễ dàng cản lại. Niệm Lực khó đối phó như vậy, bên cạnh luôn có kẻ địch rình mò đánh lén, Tần Vũ đã luôn chủ động đề phòng Phan Văn Bân, hoàn toàn không để Phan Văn Bân có cơ hội có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào đối với anh.

"Mau! Mau ngăn hắn lại!"

Nhìn thấy Tần Vũ càng ngày càng gần, sát khí kinh người phát ra khiến cho Phan Văn Bân và Cẩu Thiên Sương sợ muốn són đái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận