Bá Chủ Mạt Thế

Chương 57: Viên Cao chửi đồng đội

** Mong mọi người có thể ủng hộ hoặc đề cử Ngọc Phiếu cho bộ truyện Bá Chủ Mạt Thế, để chung tay cùng nhóm dịch ra chương nhiều sớm hoàn thành bộ truyện! **

Phía bên chỗ bản sao Tần Vũ…

"Oành!"

Viên Cao dùng một quyền đánh vào một bên mũi thương, làm chệch hướng mũi thương, một quyền này của y được bao phủ bởi một vũ khí cấp bảo vật, đó là một đôi quyền sáo đã xuất hiện vết nứt, đồng thời, quyền đầu của y cũng được bao phủ bởi một tầng lực hấp dẫn, nhờ vậy khi quyền sáo chạm vào trường thương của bản sao Tần Vũ, có thể ép ngọn lửa trên thân thương của bản sao Tần Vũ bay đi, nếu không y cũng không dám ương ngạnh đối đầu với trường thương của bản sao Tần Vũ.

Tuy nhiên, với một cái vung nhẹ, mũi thương rung lên, lại vả về phía Viên Cao như một con rắn, bản sao của Tần Vũ sỡ hữu đầy đủ kỹ năng thương pháp đỉnh cao hệt như bản thể, mũi thương như ‘linh xà xuất động’, hết đâm chọc, lại vẩy ngang, vừa nhanh vừa dồn dập, Viên Cao buộc phải lùi lại, lưng y ướt đẫm mồ hôi, bởi vì y cảm thấy như cận kề cái chết, mũi thương như lưỡi hái của tử thần sẽ chặt đầu y bất cứ lúc nào, cướp đi mạng sống mà không chút thương xót.

Viên Cao nhận ra rằng y hoàn toàn không phải là đối thủ của bản sao Tần Vũ, bất kể về kỹ năng chiến đấu hay sức mạnh thể chất, y hoàn toàn thua kém. Nếu như không phải có Tống Tinh gọi dây leo thi thoảng trói được bản sao Tần Vũ, cùng Phan Văn Bân dùng Niệm Lực vừa ngưng tụ phi kiếm vừa điều khiển súng máy lơ lửng trên không trung, bắn xối xả vào bản sao Tần Vũ, thì Viên Cao đã chết trong tay của bản sao Tần Vũ từ lâu.

Nhưng dù vậy, Viên Cao cũng hiểu rằng việc y bị đánh bại chỉ còn là vấn đề thời gian.

Vù vù… vù!

Bản sao Tần Vũ xuất thương nhanh như chớp, Viên Cao bị ép đến không còn lực phản kháng, chỗ dựa duy nhất là cánh tay đeo đôi quyền sáo đã nứt, được bao phủ thêm bởi một tầng lực hấp dẫn, mới có thể xấu hổ liên tục bước lui, chật vật chống đỡ đòn công kích của bản sao Tần Vũ.

"Đáng ghét thật!"

Đôi mắt của Phan Văn Bân đỏ hoe, và gã đã có chút điên cuồng, bởi vì gã ta phát hiện ra rằng mục tiêu của bản sao Tần Vũ luôn là gã ta, và luôn có một luồng sát khí khóa chặt cử động của gã ta lại. Bản sao Tần Vũ dường như không giết được Phan Văn Bân thì nhất định không bỏ qua, điều này làm cho gã phải thừa nhận một áp lực cực lớn.

"Tao muốn mày phải chết!"

Phan Văn Bân nghiến răng nghiến lợi và điều khiển một loạt súng máy bắn vào bản sao Tần Vũ, nhưng bản sao Tần Vũ trực tiếp kích hoạt nhẫn lửa cầm ra một tấm lá chắn lửa, chặn lại từng viên đạn.

Mà lúc này, tất cả súng máy đều ngừng bắn, Phan Văn Bân có dùng Niệm Lực bóp cò như thế nào những khẩu súng máy đó cũng không có phản ứng, Phan Văn Bân sửng sốt một lúc, gã mới nhận ra mình đã bắn hết đạn. Dù sao số lượng đạn trong một khẩu súng cũng chỉ có hạn, gã bèn ném đi hơn chục khẩu súng máy hết đạn, đồng thời hướng về một số binh lính đang đứng ở ngoại vi chiến trường, khẽ vẫy tay.

Những binh lính đó hơi kinh ngạc, bởi vì khẩu súng máy mà họ mang theo đã bị một lực lượng vô hình kéo đi, và họ nhận ra rằng đây là năng lực Niệm Lực của Phan Văn Bân.

Phan Văn Bân một lần nữa điều khiển hơn chục khẩu súng máy, những khẩu súng máy này được treo lơ lửng trên đầu Phan Văn Bân dưới sự điều khiển của tâm trí anh ta, anh ta gầm lên với đôi mắt đỏ ngầu: "Mẹ kiếp! Đi chết đi!"

"Pằng pằng… pằng pằng pằng!"

Một loạt đạn điên cuồng bắn về phía bản sao của Tần Vũ, nhưng vào lúc này, Viên Cao đột nhiên phát ra một tiếng rên lớn, y chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến một trận đau nhói, nhất thời vừa giật mình vừa giận chửi thề: “Làm cái đéo gì vậy?"

Không biết có phải do Phan Văn Bân bị hoảng loạn hay không mà lại nhắm bắn vào Viên Cao chứ không phải Tần Vũ, và loạt đạn đều găm hết vào lưng của Viên Cao.

Sau khi trở thành cường giả tiến hóa cấp hai, cơ hồ có thể bỏ qua sát thương của đạn của súng lục, nhưng súng máy thì uy lực hơn súng lục rất nhiều đây, lưng của Viên Cao bị chi chít đạn bắn vào lưng, máu thịt văng tứ tung.

Nếu Viên Cao không phải là một cường giả tiến hóa cấp hai với thể chất gấp ba mươi lần thể chất của người bình thường, những viên đạn vừa bắn trúng y hẳn đã giết chết y, rất may thể chất bao gồm cả tốc độ phản ứng, khi nãy Viên Cao đã vội vàng bảo vệ kịp thời lưng anh ta bằng một lớp trọng lực để chặn lại một phần những viên đạn bắn tới, y giận dữ gầm lên: "Phan Văn Bân, mày bị điên à? Trên chiến trường lại bắn vào lưng đồng đội, thằng chó này!"

Viên Cao thực sự vô cùng tức giận, y đang chiến đấu ở phía trước chặn lại kẻ địch cho Phan Văn Bân, nhưng Phan Văn Bân lại lạnh lùng bắn lén sau lưng y... Không, nói đúng hơn là trắng trợn muốn bắn chết y.

Viên Cao vẫn còn chút tỉnh tảo đủ để nhận biết rằng, rất có thể Phan Văn Bân đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng y vẫn rất giận, nếu không kịp phản ứng chắc chắn y đã chết, giờ thì y cũng không dám nhìn lại, bởi vì bản sao Tần Vũ đang tấn công đến ngay trước mặt.

Viên Cao vội vàng lấy lại tinh thần để đối phó với công kích của bản sao Tần Vũ, nhưng loạt đạn vừa rồi đã khiến y bị thương nặng ở lưng, quan trọng nhất là y vì phỏng thủ tập kích bất ngờ nên đã bị phân tâm, lúc này y thậm chí còn không có đủ sức mạnh để ngăn chặn bất kỳ công kích nào khác.

"Uỳnh!"

Bản sao Tần Vũ đang đâm thương tới thì biến chiêu quật thương vào bả vai Viên Cao, Viên Cao càng khó lòng phòng bị, đột nhiên bị một cỗ lực lượng cực lớn đánh gãy xương bả vai, cả người thậm chí không tự chủ được, thiếu chút nữa khuỵu xuống đất.

"Không... không ổn rồi..." Viên Cao sợ hãi, y biết mình thua.

"Bụp!"

Bản sao Tần Vũ lập tức đá vào ngực Viên Cao, xương ức của Viên Cao lập tức vỡ vụn, bay ngược ra xa bảy tám mét, nặng nề ngã xuống đất, ho ra máu không ngừng, y cố gắng đứng dậy nhưng không được.

“Hắn. . . Vừa nương tay cho ta.” Viên Cao nghiến răng nghiến lợi nghĩ, vừa rồi bản sao Tần Vũ muốn giết y thì rất dễ dàng, nhưng bản sao Tần Vũ lại chỉ đánh cho y mất đi sức chiến đấu mà thôi.

Sau khi loại bỏ Viên Cao khỏi cuộc chiến, bản sao Tần Vũ lao về phía Phan Văn Bân.

Lúc này, Phan Văn Bân đột nhiên giật mình, hoàn hồn lại, sững sờ nói: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Không cần phải nói thêm, nguyên nhân khiến Phan Văn Bân đột nhiên trở nên mất trí, là do gã đã trúng độc Mê Huyễn của bản sao Tần Vũ. Trong phạm vi hai mươi mét, độc Mê Huyễn đã có thể phát huy tác dụng, ý chí chiến đấu của Phan Văn Bân đã trở nên rất yếu ớt, vì quá hoảng sợ nên gã rất dễ bị trúng độc, kết quả là thay vì điên cuồng tấn công bản sao Tần Vũ, Phan Văn Bân đã giúp bản sao Tần Vũ đánh bại Viên Cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận