Bá Chủ Mạt Thế

Chương 196: Ô Mộc

<< Cầu nguyệt phiếu đề cử bộ truyện để dịch giả có động lực dịch truyện nhanh hơn.>>



"Mày mới xấu xí! Đến giờ tao vẫn tò mò chưa hiểu, rốt cuộc mày là thuộc cái thể loại gì?" Ô Mộc tò mò nhìn Tiểu Hắc, Tiểu Hắc rõ ràng chỉ là một sinh vật triệu hồi từ năng lực của Bạch Tiểu Na, nhưng dường như nó có trí tuệ và suy nghĩ độc lập, điều này quả thực rất đáng kinh ngạc!



"Im cái mõm cá chết của mày lại!" Một cánh tay xương bên trái của Tiểu Hắc đột nhiên ngưng tụ một quả cầu ánh sáng đen như mực, rồi Tiểu Hắc ném nó về phía Ô Mộc.



Quả cầu ánh sáng đen như mực này tràn ngập khí tức tàn ác, như thể nó có thể nuốt chửng tất cả bóng tối xung quanh. Ô Mộc vẫn đứng trên nhánh cây đại thụ không hề di chuyển tránh né. Từ trên nhánh cây đó mọc ra một bàn tay thật lớn bằng gỗ, bên trên bề mặt bàn tay gỗ vẫn còn cành lá xanh tươi với rêu xanh um tùm, bàn tay gỗ to lớn nhô ra bảo hộ trước người của Ô Mộc.

"Bùm!"



Quả cầu ánh sáng màu đen đánh vào bàn tay gỗ to lớn đó, bàn tay gỗ cũng như cành lá và rêu xanh tươi bám trên đó dường như đã trải qua thời gian cả trăm năm, khố héo quắt queo và úa vàng... Tiếp theo đó là mục nát thành bụi bay phất phơ bên trong không gian tối đen.



"Ồ! Lực lượng của năng lực Thời Gian sao! Không giống lắm, là tác dụng của năng lực Nguyền Rủa Suy Yếu thuộc hệ Tai Ách đúng không?" Ô Mộc đưa tay gãi cái cằm dài nhọn đưa ra phán đoán.



Sau đó, cái hàm nhọn sắc bén như hàm cá mập lộ ra một vẻ dữ tợn và hung ác: "Mặc kệ mày là gì, hôm nay gặp lại tao nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống!"



Bất Tử tộc cắn nuốt máu thịt của người tiến hóa có thể khiến cho bản thân tiến hóa tăng cấp hoàn mỹ hơn nữa, đặc biệt là những người tiến hóa có năng lực đỉnh cấp, nó đã quan sát từ xa và chọn Bạch Tiểu Na là con mồi phù hợp, dù chưa thể hiểu chính xác năng lực của cô là như thế nào, nhưng chắc chắn là đỉnh cấp trong đỉnh cấp, Ô Mộc đã sớm không thể kiềm chế được thèm muốn.



"Mỹ nữ bảo bối, xem đây!" Ô Mộc phất tay, từ trên mặt đất có năm cây biến dị thực vật cùng loại, mọc lên, nhanh chóng sinh trưởng, đó là một loại biến dị thực vật thân dây leo to dầy, vòng quanh thân phải ba người ôm mới đủ, năm cây biến dị thực vật này điên cuồng vặn vẹo, bện vào nhau, tạo thành một mái vòm hình cầu, giam cầm Bạch Tiểu Na.



"Xì xì…xì!"



Có những chùm hoa màu đỏ hình dáng rủ xuống như chuông, từ trên mái vòm bện lại từ dây leo, từ bên trong những chùm hoa màu đỏ rủ xuống như chuông này, lại phóng ra những cái lưỡi gai màu đỏ, ở phần đầu của những lưỡi gai màu đỏ, sẽ là những cái miệng nhỏ màu vàng. Hằng trăm cái miệng nhỏ màu vàng nhô ra cắn về phía Bạch Tiểu Na.



"Trò rác rưởi, bày đặt!" Tiểu Hắc hừ lạnh một tiếng, nó vung cái áo choàng dài màu tím sau lưng choàng lên người của Bạch Tiểu Na, che chắn cho cô.



Những cái miệng nhỏ màu vàng này cắn phải áo choàng dài màu tím của Tiểu Hắc, thì sủi bọt tan chảy ra thành nước sền sệt như vừa chạm phải a-xit, chúng co rút lại vặn vẹo như đang rất đau đớn, tính ăn mòn càng lúc càng mạnh lan đến tận gốc lưỡi gai màu đỏ, nước sền sệt vàng và đỏ chảy lênh láng khắp mặt đất.



“Ầm ầm…ầm ầm”



Cả khu vực mái vòm biến dị thực vật dây leo đang giam cầm Bạch Tiểu Na và Tiểu Hắc, chấn động rung lắc dữ dội. Từ dưới mặt đất cùng với trên các thân dây leo, đâm ra vô số các cọc gỗ cứng rắn về phía Bạch Tiểu Na, số lượng cọc gỗ nhiều đến mức có thể tưởng tượng được khi chúng giao nhau tại vị trí của Bạch Tiểu Na thì đến con muỗi cũng bay không lọt. Bị giam trong mái vòm giây leo nhỏ hẹp này bất kỳ con mồi nào cũng không thể trốn thoát được, và sẽ bị vô số cọc gỗ đâm chết.

---

Phía bên ngoài căn cứ, Tần Tiểu Vũ bám sát theo Tần Vũ, cô tự ý thức được Tần Vũ sẽ không để cho mình phải bận tay chiến đấu, nên nhiệm vụ của cô chủ yếu là giúp đỡ những người bình thường bị thương, giúp họ băng bó, hoặc thỉnh thoảng chúc phúc cường hóa cho những người tiến hóa khác xung quanh. Nhớ lời căn dặn của Tần Vũ, để đề phòng Minh Linh Vương đột ngột tập kích cô vẫn giữ lại Tiểu Hoa và Tiểu Hỏa bên mình. Tiểu Hỏa thì trong bụng Tiểu Hoa, còn Tiểu Hoa thì là chiếc nhẫn mặt hoa trên ngón tay của cô. Trong khi đang bận cõng một người bình thường ra khỏi khu vực chiến đấu thì cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở cách xa khoảng ba mươi ngôi nhà.



Tần Tiểu Vũ gọi to về phía trước: “Anh, em đi giúp chỗ này một chút thôi, không xa đâu.”

Không đợi Tần Vũ từ chối hay đồng ý, Tần Tiểu Vũ đặt người sống sót bị thương vào một ngôi nhà nhỏ bên cạnh. Rút thanh kiếm đeo bên hông ra và chạy về phía giọng nói quen thuộc đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận