Bá Chủ Mạt Thế

Chương 142: Ổn định cuộc chiến

"Rầm!"



Lực lượng khổng lồ nứt toác mặt đất, nội tạng của con mèo xám biến dị đều chấn động mạnh làm cho vỡ vụn, thân thể dập nát của nó chìm trong một cái hố sâu hơn mét bán kính rộng hơn hai mét, hơi thở của nó yếu dần, nó đang thoi thóp.



Không chút do dự, Tần Vũ rút trường thương ra, đâm thêm một phát vào đầu nó, giết chết nó hoàn toàn.



Con mèo xám biến dị này tuy lực lượng không quá mạnh nhưng tốc độ lại cực nhanh, cùng với năng lực Tàng Hình, nó trở nên cực kỳ khó đối phó, Tần Vũ muốn giết nó thật ra không dễ một chút nào, sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức. Nếu vừa rồi khi nó phát hiện năng lực Tàng Hình của bản thân không còn hiệu quả với Tần Vũ, nó mà quay đầu bỏ chạy, thì chỉ với thực lực của một mình Tần Vũ cũng không thể ngăn nó lại.



Về phần tại sao cuối cùng con mèo xám biến dị và những con mèo biến dị khác bị Tần Vũ dễ dàng giết chết, đó là bởi bọn chúng đều đã trúng phải một loại độc ba không, không màu không mùi, không thể cảm giác. Tần Vũ đã sớm kích hoạt năng lực thứ ba của anh – năng lực Độc mà anh đạt được từ hạt ngọc Ngũ Độc, với độc tính Mê Huyễn bao phủ phạm vi hai mươi mét quanh thân thể ngay khi anh vừa đặt chân lên bãi đất trống.



Năng lực Độc của Tần Vũ hiện tại có hai tác dụng, một là Tiêu Tán, hai là Mê Huyễn, vừa rồi con mèo xám biến dị đã bị hạ độc Mê Huyễn cho nên trong đầu của nó đã sinh ra ảo giác, nghĩ rằng nó đã kịp lắc mình tránh thoát khỏi mũi trường thương của Tần Vũ. Nhưng thật ra nó chưa hề làm động tác né tránh gì mũi trường thương của Tần Vũ đâm thẳng một đường xuyên vào bụng nó. Đến tận lúc chết nó vẫn không thể hiểu nổi vì sao!

Làm sao mà nó có thể hiểu được! Lúc trước khi Tần Vũ đối mặt với Ngũ Độc Thú, thực lực của anh còn mạnh mẽ hơn nó nhiều, bảo vật toàn thân, kỹ năng chiến đấu đỉnh cao, sinh mệnh tiến hóa cấp ba mà anh vẫn trúng độc Mê Huyễn như thường.



Cho dù hiện tại năng lực Độc của Tần Vũ không thể sánh bằng Ngũ Độc Thú, tác dụng của ảo giác đối với con mèo xám biến dị cấp hai cũng chỉ khoảng hơn kém ba giây đồng hồ. Đó chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng trong đối chiến sinh tử, cũng đủ để Tần Vũ kết thúc sinh mạng của con mèo xám biến dị cấp hai rồi. Với khả năng chiến đấu cấp AAA của Tần Vũ khi đối mặt với những sinh vật tiến hóa đồng cấp thì độc Mê Huyễn có tác dụng chí mạng, cực kỳ đáng sợ!



"Tần Vũ... mạnh quá… thật thể không tin nổi!"



Toàn bộ diễn biến chiến đấu của Tần Vũ kể từ khi anh xuất hiện chỉ chưa đầy một phút đồng hồ, anh đã giết chết hai con mèo biến dị cấp hai cường đại và hơn chục con mèo biến dị bình thường khác. Vương Văn đã thoát khỏi trạng thái choáng váng, hồi phục lại phần nào, anh cũng nhìn thấy Tần Vũ chiến đấu, nhưng không tin nổi vào mắt của mình, anh không thể nào hiểu nổi tại sao cùng là người tiến hóa mà thực lực giữa anh và Tần Vũ lại chênh lệch lớn đến như vậy.



Tần Vũ cũng không rảnh rỗi trước khi đàn mèo biến dị triển khai một đợt tấn công mới, anh bình tĩnh búng ra hai đốm lửa màu hoa oải hương chỉ lớn bằng hai đốt ngón tay lần lượt về phía hai cái xác mèo biến dị cấp hai, đợi vài giây đồng hồ, cho hai cái xác cháy thành hai đống tro, anh lại gần và thu nhặt hai khối năng lượng tiến hóa, dù sao đây cũng là khối năng lượng tiến hóa do biến dị thú cấp hai sản sinh ra, đối với anh và Tần Tiểu Vũ vẫn có tác dụng rất lớn.



Lúc này, cục diện trên chiến trường đã ổn định lại. Bởi vì…

Tần Tiểu Vũ và Tiểu Hỏa không để cho đàn mèo biến dị tiếp tục tấn công Tần Vũ. Tiểu Hỏa đúng như xe tăng bọc thép hạng nặng, vừa to vừa cứng rắn, thỉnh thoảng lại bắn ra những quả cầu lửa có màu đỏ viền trắng tiêu diệt vô số những con mèo biến dị trúng đòn thành than. Nó ủi thẳng vào giữa đàn mèo biến dị như chỗ không người. Có những con mèo biến dị dũng cảm hơn đồng bọn, chúng đứng trước con quái vật khổng lồ như Tiểu Hỏa mà không chùn chân, thậm chí còn vồ tới cào cấu cắn xé Tiểu Hỏa, nhưng lớp mai của Tiểu Hỏa quá cứng, bọn chúng chẳng thể để lại một vết xước trên người của nó. Tiểu Hỏa gầm lên “Hô hô!” đón nhận đợt quần công như thể nó đã nhận định từ trước, sau tiếng gầm toàn thân nó bốc cháy hừng hực, ngọn lửa đỏ viền trắng trên thân của nó liếm đến con mèo biến dị nào ở gần là con mèo biến đó cháy ra thành tro. Hai chân trước của Tiểu Hỏa như hai thanh trường kiếm, chân quơ đến đâu là chém lìa thân thể mèo biến dị đến đó, đánh đâu thắng đó không địch thủ!

Còn Tần Tiểu Vũ, cô đã sớm nhảy khỏi lưng của Tiểu Hỏa và tiến lên song song với nó. Xét về thể chất cô còn mạnh hơn Tiểu Hỏa nhiều, bước vào trận chiến với đàn mèo biến dị chỉ như đi dạo chơi, cô còn không sử dụng năng lực Cường Hóa đỉnh cấp của mình, do Tần Vũ đã căn dặn cô phải bảo lưu và che giấu thực lực từ lúc còn ở trên tầng mái của khách sạn, nhưng chỉ dựa vào thể chất và một thanh kiếm nơi tay là đã đủ rồi, không con mèo biến dị nào có thể lại gần cô trong phạm vi hai mét, cứ mỗi lần cô vung kiếm là đoạt một mạng mèo biến dị. Thực lực nghiền ép đối thủ!



"Đội nhóm bọn họ lợi hại. . . quá!" Mã Tùng lẩm bẩm, ánh mắt sáng rực, trong lòng dâng lên một niềm khát vọng, cậu ta cũng muốn trở thành người tiến hóa có sức chiến đấu mạnh mẽ như họ, nhưng ngặt nỗi năng lực Dò Lực của cậu ta không phù hợp để chiến đấu trực diện, nhất thời cậu ta lại cảm thấy buồn bực, cậu ta biết đây chỉ mãi là mơ ước, cậu ta hy vọng sau này có biện pháp chiến đấu nào đó phù hợp với bản thân... Cậu thiếu niên cứ mãi suy nghĩ vẩn vơ không yên lòng!

---



Không chỉ Mã Tùng, Vương Văn, Vương Tuyết, Lục Phong, Lý Tiêu, đều phải cảm thán thực lực của nhóm Tần Vũ mạnh hơn bọn họ quá nhiều, dù đã đoán biết trước, nhưng bọn họ vẫn bị chấn động tâm thân, nhìn cách cục cuộc chiến với đàn mèo biến dị trước mắt, chắc hẳn không bao lâu nữa đàn mèo biến dị sẽ bị diệt sạch toàn đàn. Từ lúc nhóm Tần Vũ gia nhập chiến trường, cục diện chiến đấu đã hoàn toàn thay đổi! Nhìn qua Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Tiểu Hỏa cũng không tốn sức mấy, chẳng qua là phiền toái một chút, mất một ít thời gian mà thôi!



"Meo!"



Trong đàn mèo biến dị, có một con mèo biến dị cuối cùng không thể nhẫn nại thêm được nữa, nó kêu lên một tiếng, xoay người bỏ chạy về phía xa, con mèo biến dị này ngoái đầu nhìn lại phía sau, thì thấy những con mèo biến dị còn sống sót khác cũng đã bắt đầu bỏ chạy giống như nó.



Tuy số mèo biến dị sống sót không còn nhiều, nhưng mọi người thấy chúng bỏ chạy thì đều thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng tinh thần, bọn họ biết có lẽ nguy cơ tối nay đã kết thúc.



Nhưng đột nhiên, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều nhíu mày lại, cả hai cấp tốc xoay người, nhìn trên mặt đất là la liệt các khối năng lượng tiến hóa từ mồi nhử và từ xác của những mèo biến dị, bên cạnh đó là một khoảng không gian đang vặn vẹo, một sinh vật kỳ dị từ trong không gian vặn vẹo đó chậm rãi bước ra.



"Chiếp chiếp! Chiếp chiếp! Chiếp chiếp!"



Sinh vật kỳ dị đó phát ra chuỗi thanh âm như một tiếng cười dài tự mãn.



"Là nó đó. . . chính là nó!" Vương Văn và Vương Tuyết cũng chú ý đến động tĩnh bên kia, sau khi nhìn thấy sinh vật kỳ dị xuất hiện, họ đều hét to lên một cách đầy kích động, họ mãi không thể quên đi được cảnh tượng lúc em gái của họ bị sinh vật này nuốt sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận