Bá Chủ Mạt Thế

Chương 93: Tổng tư lệnh quân đội Thịnh Cảnh Thành

"Anh Tần, xin chờ một chút!" Không lâu sau, một thanh âm từ ngoài cửa vang lên, thanh âm này là của Lâm Phong, nếu là anh ta, Tần Vũ cũng sẽ không cảm thấy phiền toái, nhưng khi lắng nghe được tiếng bước chân, thì người đến cũng không phải chỉ có một mình anh ta, Lâm Phong đã đến, nhưng đi cùng với anh ta có nhiều hơn mười người nữa.



“Vậy, chúng ta vào bên trong nói chuyện đi.” Tần Vũ không nói gì, anh mở cửa phòng, đám người Lâm Phong đều tiến vào trong phòng.



Sắc mặt của Lâm Phong có chút khó coi, cũng không biết là vì sao, từ lúc đi vào anh ta không nói một lời nào, người đi bên cạnh anh ta quan sát thật kỹ Tần Vũ, từ trên xuống dưới.



Người đàn ông này là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hai bên thái dương của người này có màu xám xịt, nhưng nhìn thoáng qua lại không hề già một chút nào, ngược lại, điều này càng làm cho anh ta thêm phần thành thục và uy nghiêm.



Đôi mắt của người đàn ông trung niên rất sáng và sắc bén, anh ta nhìn thằng vào Tần Vũ mà không có một chút cố kỵ nào, ánh mắt như dao đâm thẳng vào lòng người, khiến cho ngay cả một người bình tĩnh như Tần Vũ, cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng anh ta chỉ nhìn lại người đàn ông trung niên với ánh mắt vô cảm.



"Tốt! Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!" Người đàn ông trung niên thấy vậy cười to, ông ta nhìn Tần Vũ càng thêm tán thưởng, phải biết rằng ông ta ngồi trên địa vị cao đã lâu, trên người tự có khí độ uy nghiêm, nếu là người khác, bị ông ta nhìn chằm chằm như vậy, sớm đã là tâm trạng bất an khó đứng thẳng, nhưng Tần Vũ thì lại không có biểu lộ gì thay đổi, loại phẩm chất tâm lý cứng cỏi như thế này liền đáng giá cho ông ấy thưởng thức.



Nhưng Lý Nguy lại không biết rằng Tần Vũ là một người từng trải hơn hai mươi năm sau trong thời kỳ tận thế đen tối tàn khốc, ở kiếp trước, ước nguyện khi còn nhỏ của Tần Vũ chỉ là được tiếp tục sống sót, đủ ăn đủ mặc và có một chỗ nương thân, nhưng sau này khi Tần Vũ được chứng kiến thực lực cường đại của nữ Tử Thần, cho dù là trong mắt anh ta những người lãnh đạo, thủ lĩnh căn cứ vốn là cao không thể với tới, nhưng khi đối mặt với nữ Tử Thần cũng chỉ có cúi đầu nịnh nọt, vâng vâng dạ dạ. Từ lúc đó ước nguyện của Tần Vũ đã thay đổi, anh cũng muốn trở thành một cường giả giống như vậy, một cường giả có thể khiến tất cả các thế lực lớn phải cúi đầu khuất phục.



Cho nên bây giờ, những người có địa vị cao này trong mắt Tần Vũ cũng chẳng khác gì những người bình thường, trừ khi thực lực của đối phương mạnh hơn anh ấy, nếu không mặc kệ đối phương có địa cao tới đâu, đối với anh cũng sẽ chẳng có áp lực gì đáng nói.



"Anh là Tần Vũ đúng không? Tôi thường xuyên nghe Lâm Phong nhắc tới anh, hôm nay tôi cũng thừa nhận anh xem như là một anh hùng!" Người đàn ông trung niên cười nói.



Tần Vũ không có động thái gì, chỉ đơn thuần là đứng nhìn ông ta, anh đã mơ hồ đoán biết được thân phận thực sự của người đàn ông trung niên này, cùng mục đích của ông ta tới đây là làm gì.



Người đàn ông trung niên thấy Tần Vũ không tỏ thái độ gì, nhưng trên mặt của Tần Vũ cũng không lộ ra một chút khó chịu nào, điều này cho thấy anh ta cũng là một người rất thâm trầm.



Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười: "Để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Lý Nguy, và tôi là Tổng tư lệnh của quân đội Thịnh Cảnh Thành."



"Ồ! Lý Nguy sao?" Tần Vũ hơi kinh ngạc, anh đã đoán biết được thân phận của người đàn ông trung niên này từ trước, nhất định là một trong những thủ lĩnh của quân đội Thịnh Cảnh Thành, chỉ không ngờ tới đối phương lại là Lý Nguy.



Tần Vũ đã từng nghe qua tên của Lý Nguy, người này trong lịch sử nhân loại cũng khá nổi tiếng, nhưng theo anh tìm hiểu, Lý Nguy hẳn phải là thủ lĩnh của Thiên Mông Thành, tại sao ông ta lại xuất hiện ở Thịnh Cảnh Thành, còn là Tổng tư lệnh của quân đội Thịnh Cảnh Thành ?



Nhờ kiếp trước, Tần Vũ có tìm hiểu về Lâm Phong mà Tần Vũ biết chút ít về Lý Nguy, Lâm Phong là một trong số ít những cường giả cấp S nổi danh trong lịch sử loài người, tự nhiên cũng có rất nhiều truyền thuyết về anh ta, mà khi đó Tần Vũ đã luôn có hứng thú đối với những cường giả, cho nên anh cũng biết không ít câu chuyện xung quanh những cường giả này.



Theo như Tần Vũ được biết, Lâm Phong vốn là một thuộc hạ phục vụ cho thủ lĩnh Lý Nguy ở Thiên Mông Thành, không phải ở Thịnh Cảnh Thành, bây giờ xem ra, không chỉ có Lâm Phong vốn là ở Thịnh Cảnh Thành, mà Lý Nguy cũng ở Thịnh Cảnh Thành, mà Lý Nguy lúc này đã ở địa vị cao, ông ta đã là Tổng tư lệnh của quân đội Thịnh Cảnh Thành, hiện tại Lâm Phong đang phục tùng và cống hiến cho ông ta rồi, nhưng tại sao đời trước Lý Nguy lại trở thành thủ lĩnh của Thiên Mông Thành? Có điều gì khác lạ đã xảy ra ở đây?



“Thì ra là Tổng tư lệnh Lý Nguy, hân hạnh được biết.” Tần Vũ lúc này rốt cuộc cũng đã lên tiếng, nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng của anh lại không lộ ra ý tứ ‘hân hạnh’ một chút nào.



Lý Nguy gật đầu: "Thật ra, tôi tới tìm anh là có chuyện."



"Chuyện gì vậy? Lẽ nào là vì chiến dịch ‘chém đầu’ sao? Xin lỗi, tôi từ chối tham gia." Tần Vũ trực tiếp nói.



Điều Tần Vũ đoán chắc trong lòng là Lý Nguy này chắc hẳn đã biết rằng anh dễ dàng đánh bại cả Tôn Vũ và Lý Toại Trung, hai Chiến Thần mà ông ta đã dốc hết sức mình bồi dưỡng, vì vậy Lý Nguy chắc hẳn đã biết thực lực chiến đấu của Tần Vũ rất mạnh mẽ và muốn anh tham gia vào chiến dịch ‘chém đầu’ cùng tấn công Trùng tộc, nhưng Tần Vũ đã biết những người tham gia chiến dịch này nhất định phải chết, cho dù thành công hay thất bại, lấy tính cách của Tần Vũ, anh đương nhiên sẽ không đồng ý, mà là trực tiếp cự tuyệt.



Nghe được lời từ chối thẳng thừng của Tần Vũ, Lý Nguy tò mò hỏi: "Lẽ nào anh đã từng ra chiến trường chiến đấu cùng với Trùng tộc? Tại sao anh không suy nghĩ tới lời đề nghị dù chỉ một chút mà ngay lập tức lại từ chối? Anh có biết nếu thành công, anh lập tức sẽ trở thành người anh hùng được hàng triệu người dân của Thịnh Cảnh Thành kính ngưỡng và sùng bái."



Tần Vũ lắc đầu im lặng, làm anh hùng không hấp dẫn anh chút nào.



Thấy Tần Vũ không muốn nói thêm chuyện này, Lý Nguy cũng không hỏi nữa, mà lại nói: "Thật ra đó cũng không phải là mục đích mà tôi lần này tới tìm anh."



“Ồ vậy sao!” Tần Vũ lúc này thật sự kinh ngạc, bởi vì anh thật sự không hiểu, Lý Nguy ngoại trừ có lý do này để tìm tới anh, thì liệu ông ta còn có mục đích gì khác.



Tần Vũ phát hiện vẻ mặt Lâm Phong luôn khó coi, anh không biết vì sao, nhưng câu nói tiếp theo của Lý Nguy đã cho anh đáp án.



Lý Nguy mặt không đổi sắc nói: “Tôi tới chỗ anh mục đích thực sự rất đơn giản, tuy rằng thân là Tổng tư lệnh quân đội Thịnh Cảnh Thành, không nên nói những lời tổn hại sĩ khí của quân đội, nhưng tôi vẫn muốn nói nhũng lời sau. Chúng tôi đã không làm được gì nhiều trong cuộc chiến với Trùng tộc ở Thịnh Cảnh Thành này. Theo tính toán của phòng tham mưu, chúng tôi không có cơ hội nào để chiến thắng, vì vậy thay vì ở lại và hi sinh vô ích, tốt hơn là giữ lại một cơ thể hữu ích và cống hiến một phần sức cho toàn nhân loại trong tương lai."



"Ý của ông là... Ông muốn dẫn người từ bỏ Thịnh Cảnh Thành?" Tần Vũ cũng không ngốc, anh lập tức đoán được ý tứ trong lời nói của Lý Nguy.



Trong lòng Tần Vũ cũng không cảm thấy có gì không ổn, thà sáng suốt bảo vệ tính mạng còn hơn là hi sinh vô ích, đây là quy luật nhân sinh mà Tần Vũ vẫn luôn tin tưởng, bây giờ thì anh cũng đã biết vì sao sắc mặt của Lâm Phong lại trở nên khó coi đến vậy.



Với tính cách của Lâm Phong, anh ta sẽ ở lại và quyết chiến đấu đến hơi thở cuối cùng cho dù anh ta biết sẽ không có cơ hội chiến thắng, quyết định của Lý Nguy chắc chắn khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu, vì vậy anh ta có biểu hiện như vậy cũng là hoàn toàn bình thường.



Tần Vũ nói: "Lý tư lệnh có một quyết định rất sáng suốt."



Những lời này quả nhiên là lời nói thật những suy nghĩ trong lòng của Tần Vũ, Lý Nguy cười cười, dường như ông ta rất hài lòng với lời nói của Tần Vũ.



Nhưng Lâm Phong lúc này mới trầm giọng nói: “Tôi không phản đối rời bỏ Thịnh Cảnh Thành, tìm cách đột phá vòng vây, nhưng vì sao chúng ta chỉ có mấy trăm người đột phá rời đi, còn lại tính mạng của gần trăm nghìn binh lính cùng tính mạng của hàng triệu người dân bình thường thì sao? Bọn họ đã luôn tin tưởng vào chúng ta, vậy tại sao chúng ta lại rời đi và bỏ lại họ như thế được?"



Câu nói này khiến tất cả nhóm người Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, Đạo Diệc và Lưu Huy đều bị sốc nặng, chỉ có vài trăm người đột phá vòng vây Trùng tộc và rời đi khỏi Thịnh Cảnh Thành, điều này tương đương với việc bỏ rơi toàn bộ những người còn lại vào chỗ chết!



Nụ cười trên mặt của Lý Nguy biến mất, khuôn mặt trở nên không còn biểu cảm, thậm chí còn bao phủ một tầng băng sương, ông ta quay sang nhìn Lâm Phong và nói với giọng điệu lớn hơn: "Tôi đương nhiên muốn dẫn tất cả mọi người cùng rời đi, nếu đó là chuyện có thể thực hiện, chưa cần nói đến những người dân thương bình thường, những người già yếu, trẻ nhỏ, người tàn tật, người có bệnh, chỉ riêng toàn bộ quân đội, hơn trăm nghìn binh sĩ cùng nhau rút lui, như vậy với sự xảo quyệt của Mẫu Trùng, nhất định sẽ dốc toàn lực truy kích, quan trọng nhất là lương thực, từ nơi này đến Thiên Mông Thành, đại quân di chuyển như vậy ít nhất cũng phải mất một tháng hành trình, lương thực dự trữ đã sắp cạn kiệt không thể đủ để nuôi sống nhiều binh sĩ như vậy trong vòng một tháng. Tôi hỏi anh, nếu ai cũng muốn đi hết như vậy thì ai ở lại cầm chân Trùng tộc cho mà bỏ chạy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận