Bá Chủ Mạt Thế

Chương 41: Thất bại thảm hại

"Gì đây?" Giang Hồng sửng sốt, gã vốn tưởng rằng năng lực của Tần Vũ là loại năng lực có liên quan đến ảo giác gì đó giống như anh thể hiện ra lúc trước, nhưng không nghĩ tới năng lực của Tần Vũ lại là Lửa, đã thế năng lực Lửa gì mà lại kinh khủng như vậy. Nhiệt độ dường như bị áp đảo, toàn thân gã như bị thiêu đốt ngược lại, gã có chút khiếp sợ, lờ mờ ý thức được có gì đó không đúng, muốn buông cổ tay Tần Vũ ra, nhưng vừa mới định buông cổ tay Tần Vũ ra, Tần Vũ đã lật cổ tay, và năm ngón tay của Tần Vũ khum lại, khóa chặt bàn tay của Giang Hồng.

"Không ổn rồi!" Giang Hồng tuyệt vọng, gã nhìn thấy ngọn lửa tím trên cánh tay của Tần Vũ đang lan đến cánh tay của gã, ngọn lửa màu tím này có nhiệt độ cao kinh khủng, chất lỏng như magma trên cánh tay của gã nóng vừa chạm vào ngọn lửa màu tím, thì tức bốc hơi thành dạng khí.

"Á!" Giang Hồng đau đớn kêu lên một tiếng, toàn bộ chất lỏng như magma bao trùm cánh tay của gã đều đã bốc hơi hết, ngọn lửa màu tím chạm vào làn da của gã, trong nháy mắt gã cảm thấy từ cánh tay truyền đến một cảm giác nóng bọng và một trận ngứa ran toàn thân.

"Đây. . . Đây là. . . Điều gì đã xảy ra?" Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này đều ngây ngẩn cả người, cánh tay của Giang Hồng cơ hồ trong nháy mắt bị ngọn lửa màu oải hương xinh đẹp thiêu rụi thành tro tàn, tàn tro bay lả tả rơi xuống đất!

Giang Hồng bị mất một cánh tay, đau đớn muốn co giật, mồm méo xệch, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Ngươi vừa mới rồi nói muốn đánh gãy hết xương của ta?"

Nhưng điều đáng sợ hơn cả là giọng nói giống như ma quỷ phát ra từ người thanh niên đứng trước mặt của Giang Hồng.

Tần Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn gã, Giang Hồng nghiến răng nghiến lợi, dùng ý chí mạnh mẽ cố nén đau đớn, tức giận vung cánh tay còn lại đập về phía Tần Vũ.

Lúc này Giang Hồng đã mất một cánh tay, gã đang đau đớn kịch liệt, lực vung này nhỏ yếu đến đáng thương, Tần Vũ vươn hai tay ra dễ dàng nắm lấy cánh tay còn lại của gã, sau đó lạnh lùng nói: “Vậy ta cũng sẽ bẻ gãy tất cả xương trong cơ thể của ngươi được chứ!"

Nói xong, Tần Vũ một tay nắm lấy cánh tay của Giang Hồng, tay kia mở lòng bàn tay, chuyển thành chưởng, một chưởng đánh vào cánh tay của Giang Hồng!

"Rắc rắc… rắc!"

"Á…á!"

Một tiếng hét chói tai xen lẫn với tiếng xương gãy khiến người nghe rét lạnh vang lên bên tai mọi người trong quảng trường, xương cốt trong cánh tay của Giang Hồng hoàn toàn nát bấy, gã đau đớn khuỵu xuống đất.

"Binh!"

Tần Vũ không chút lưu tình, một chân làm trụ, một chân giơ cao đá vào bả vai của Giang Hồng, một cỗ lực lượng mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể gã, toàn thân xương cốt đều phát ra tiếng vỡ vụn răng rắc, cả người gã bị đá bay sang bên, nặng nề đập xuống đất, sống chết không rõ.

Người xem trên toàn quảng trường đều yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có một bóng người đứng sừng sững như Ma thần.

"Giang Hồng... thua sao?" Mọi người không thể tin được, đây chính là Giang Hồng, Chiến Thần đứng thứ năm trong thập đại Chiến Thần của Thiên Mông Thành! Đại biểu cho sức chiến đấu hàng đầu của Thiên Mông Thành, trước đây gã từng tuyên bố sẽ bẻ gãy toàn bộ xương cốt của Tần Vũ, nhưng bây giờ lại thất bại thảm hại như vậy, một cánh tay đã hoàn toàn bị đốt thành tro, toàn thân xương cốt cũng gãy vụn. Tổn thương quá thảm, cho dù Giang Hồng có thể chữa khỏi cũng không thể giữ được vị trí Chiến Thần, một Chiến Thần ở Thiên Mông Thành vừa mới ngã xuống như vậy sao?

Mặc dù tất cả mọi người đều không thể tin được, nhưng đây là sự thật, xương cốt toàn thân của Giang Hồng đã nát bấy, bị đánh ngã xuống đất, nằm bất động, tuy rằng không chết, nhưng chỉ còn chút hơi tàn.

"Anh. . . anh ta làm sao có thể mạnh như vậy?" Trong mắt của Tô Nguyên lộ ra quang mang kỳ dị, anh ta vô cùng kinh ngạc, tuy rằng đoán trước được Tần Vũ sẽ rất mạnh, nhưng anh không ngờ Tần Vũ lại mạnh như vậy. Thực lực của một Chiến Thần xếp hạng năm đủ để đè bẹp hầu hết những cường giả tiến hóa khác ở Thiên Mông Thành, đứng thứ năm. trong số mười vị Chiến Thần hàng đầu, sức mạnh của anh ta đè bẹp tất cả những người tiến hóa khác, danh xưng Chiến thần cũng không phải là gọi không mà là đại biểu cho thực lực!

Giang Hồng cường hãn như vậy, nhưng mới vừa giao chiến kịch liệt với Tần Vũ không đến mấy phút, một cánh tay đã hoàn toàn bị đốt thành tro, toàn thân xương cốt đều nát bấy, thảm hại không thể tả xiết.

Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể thấy rằng vừa rồi Giang Hồng đã dốc toàn lực và nâng sức mạnh của bản thân lên đến đỉnh cao, nhưng dù vậy, có vẻ như Tần Vũ vẫn dư sức để đánh bại gã ta, điều đó có nghĩa là sức mạnh của Tần Vũ không chỉ hơn Giang Hồng, mà còn vượt trội, Tần Vũ có thể đánh bại Giang Hồng mà không tốn nhiều sức lực, trong mười vị Chiến Thần Thiên Mông Thành, chỉ có ba vị Chiến Thần hàng đầu có thể làm được điều đó, nhưng chưa chắc đã thoải mái hơn Tần Vũ!

"Chẳng lẽ. . . thực lực của Tần Vũ còn có thể địch lại ba vị Chiến Thần đứng đầu hay sao?" Miêu Thụy ở bên cạnh Tô Nguyên kinh ngạc mở miệng, vốn Tần Vũ trong mắt anh ta cũng chỉ là một cường giả tiến hóa cấp hai hơi nổi trội hơn bình thường đã dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó giết hơn sáu trăm cường giả tiến hóa, nhưng hiện tại Tần Vũ đã chân chính thể hiện ra thực lực cường đại ngang cấp bậc với ba Chiến Thần hàng đầu ở Thiên Mông Thành!

"Hắn làm sao đột nhiên trở nên mạnh như vậy?" Ngoài kinh ngạc ra, trong đầu của những cường giả tiến hóa khác còn có một cái nghi vấn, bên trong bốn doanh trại tiến hóa cũng có một ít cường giả tiến hóa tự thân đạt tới cấp hai, nhưng bọn họ cũng chỉ ngang sức với các cường giả tiến hóa cấp hai bình thường khác trong doanh trại, bọn họ không thể đấu lại mười vị Chiến Thần hàng đầu, bởi vì phía sau mười vị Chiến Thần hàng đầu có cả một Thiên Mông Thành chống đỡ và bồi dưỡng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận