Bá Chủ Mạt Thế

Chương 30: Đọc suy nghĩ

Tần Vũ dừng bước, nhìn về phía cửa, chậm rãi nói: "Sao vậy? Hình như tôi nghe thấy tiếng có người kêu cứu."

Người đàn ông vội vàng xin lỗi, cười nói: "Vừa rồi là con gái của tôi, nó... đùa giỡn thôi, cũng đã muộn rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi thôi."

Tần Vũ nhàn nhạt nói: "Mở cửa."

Người đàn ông không nói hay cử động.

"Ầm!"

Tần Vũ không nói nhảm nữa, anh đá bay cánh cửa ra, cánh cửa sắt to dày có thể ngăn cản hơn chục thây ma dưới một cước của Tần Vũ bèn đổ sập xuống, phát ra một tiếng vang lớn.

Cũng may người đàn ông sau cửa nhanh chóng trốn đi, nếu không đã bị cửa đập thẳng vào người, người đàn ông kêu lên: "Anh. . . Anh làm gì vậy? Làm sao có thể tự ý xông vào?"

Người đàn ông này thoạt nhìn bình thường, trên người tràn đầy mùi hôi thối, nhưng lại khá cường tráng, khó có thể tưởng tượng đây là hình dáng cơ thể mà một người sống sót bình thường có thể có được.

Tần Vũ lạnh lùng nhìn vào miệng người đàn ông, bởi vì hắn ngửi được từ trong đó có chút mùi vị quen thuộc, anh ở thị trấn Hồng Phong không lâu trước đây đã từng ngửi qua.

Người đàn ông bị Tần Vũ nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, gã cười nói: "Nếu anh muốn nghỉ ngơi, có thể ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm."

Tần Vũ không nói gì, đi thẳng lên lầu hai, người đàn ông muốn ngăn cản, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Tần Vũ, gã cũng không dám thật sự ngăn cản, chỉ có thể lo lắng đi theo Tần Vũ: "Có hơi bừa bộn, tốt hơn là anh nên nghỉ ngơi ở một nơi khác…”

Khi đi lên lầu hai, Tần Vũ liếc mắt nhìn thấy trong phòng ở lầu hai có nam có nữ đang nằm bất lực dựa vào tường, quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù, toát ra mùi hôi thối khó chịu đến dọa người, giống như đã không tắm trong nhiều năm.

Nghe thấy động tĩnh, bọn họ yếu ớt ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Vũ, ánh mắt đều là không có biểu tình hay cảm xúc nào.

Tần Vũ trầm giọng nói: "Mọi người bình an vô sự, sáng mai tôi sẽ liên hệ Thiên Mông Thành, phái người đi đón."

Có người nghe vậy hai mắt sáng lên, nhưng vừa chạm đến ánh mắt người đàn ông phía sau Tần Vũ, bèn sợ hãi cúi đầu.

Nhìn thấy bộ dáng của bọn họ, Tần Vũ trong lòng có chút thất vọng, nhàn nhạt nói: "Các người nếu không muốn đi, vậy tôi đi."

Nếu những người này nhát gan thiếu sức sống như vậy, Tần Vũ cũng sẽ không thèm nói chuyện với bọn họ, anh cũng không muốn cứu những người này nữa.

Lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên: "Xin... không... đừng đi, anh mà đi, gã... gã sẽ giết chúng tôi."

Người lên tiếng là một cô bé trong đám người, chiếc váy trắng cô bé mặc trên người đã bẩn như giẻ rách.

Cô bé lấy hết dũng khí nói: "Người này... người này rất xấu, gã... gã ăn... thịt…"

Nhưng mà còn chưa nói xong, sắc mặt cô bé biến đổi, lớn tiếng quát: "Anh ơi, cẩn thận!"

Sau lưng Tần Vũ, người đàn ông vẻ mặt hung ác rút ra một con dao nhỏ, đâm vào sau lưng Tần Vũ: "Tao đã nói mày rời đi, nhưng mày không chịu, ai bảo mày xen vào việc của người khác!"

"Bốp!"

Nhưng Tần Vũ không quay đầu lại, thuận tay tát gã một cái, người này lập tức bị lực lượng khổng lồ này đánh bay ra ngoài, đập đầu vào bức tường giữa hành lang, đầu vỡ nát, chết ngay lập tức.

Trong mắt của Tần Vũ hiện lên một tia cổ quái, nhìn cô bé hỏi: "Làm sao em biết gã muốn đánh lén tôi?"

Cô bé ngơ ngác nhìn người đàn ông kia với cái đầu vỡ vụn, cô không thể tin được, gã ta... gã ta cứ như vậy mà chết sao?

Cô bé đến đây hai tuần trước, tưởng rằng mình cuối cùng đã tìm được một nơi an toàn, nhưng hóa ra nơi này lại là một địa ngục còn đáng sợ hơn.

Tất cả vì gã đó, gã giam cầm tất cả mọi người ở đây bởi sức mạnh của gã hơn người khác, gã nuôi họ như súc vật, thỉnh thoảng khi không có thức ăn, gã sẽ chọn người để giết và ăn thịt.

Người đàn ông vừa chết là một kẻ ăn thịt người!

Cô bé còn tưởng rằng mình sắp bị người đàn ông này ăn thịt rồi, không ngờ lại có người tới, người này lại có thể dễ dàng giết chết một người đàn ông khỏe mạnh.

Tần Vũ lại hỏi: "Làm sao em biết gã muốn công kích tôi?"

Chuyện này Tần Vũ thực sự rất tò mò, tuy rằng Tần Vũ quay lưng về phía người đàn ông nhưng lại khống chế được nhất cử nhất động của người đàn ông, rõ ràng không có dấu hiệu gã ta sẽ làm gì, nhưng cô gái nhỏ đã biết trước, nhắc nhở anh. Đây là điểm mà Tần Vũ khó hiểu.

Cô gái nhỏ cắn chặt răng, trầm giọng nói: “Vâng, trước đây không lâu em đột nhiên có được năng lực, có thể cảm nhận được suy nghĩ trong đầu của người khác, cho nên vừa lúc anh chuẩn bị rời đi, em vội vàng gọi một tiếng, là lúc gã muốn đánh lén anh, em cũng sớm cảm ứng được."

Trong mắt Tần Vũ hiện lên một tia kinh ngạc: "Em có thể biết người khác đang suy nghĩ gì, vậy em có thể biết hiện tại anh đang suy nghĩ gì không?"

Cô bé do dự một chút, lắc đầu nói: “Ưm,… không, anh cùng người khác không giống nhau, tựa hồ có một tầng năng lực ngăn cản, em chỉ có thể hiểu đại khái được tâm tư vi diệu của anh, ví dụ như, trước đó anh thực sự thất vọng và muốn rời đi, em chỉ có thể cảm thấy được đến mức đó mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận