Bá Chủ Mạt Thế

Chương 126: Phản kích chí mạng!

"Xì xì!"



Hai cái đầu rắn trên lưng Ngũ Độc Thú nhìn chằm chằm vào Tần Vũ, bốn mắt tràn đầy sát khí lạnh lùng, hiển nhiên là rất hận Tần Vũ đánh lén nó.



Lúc đầu Tần Vũ cho rằng con Ngũ Độc Thú tuy có hai cái đầu rắn và một cái đầu thằn lằn, nhưng cái đầu thằn lằn lại ở trên cổ, anh cho rằng cái đầu thằn lằn này hẳn là điểm yếu của nó, diệt được cái đầu thằn lằn là có thể giết chết con Ngũ Độc Thú, nhưng suy đoán của Tần Vũ đã sai.



Cũng không thể trách Tần Vũ phán đoán sai, bởi vì con Ngũ Độc Thú quá hiếm thấy, Tần Vũ chỉ hiểu biết rất ít về nó qua lời đồn đại, lại không biết rằng cả ba cái đầu của nó, nếu tách ra mỗi cái đầu đều không quá trọng yếu, muốn giết con Ngũ Độc Thú phải đồng thời tiêu diệt hết cả ba cái đầu.



Nhưng Tần Vũ cũng không quá thất vọng, bởi vì nhìn vết thương trên cổ của con Ngũ Độc Thú không ngừng rỉ ra máu độc, cùng với thân thể của nó thỉnh thoảng co giật vì đau, thì một chiêu vừa rồi tuy không giết được nhưng vẫn sẽ khiến nó trọng thương!



Con Ngũ Độc Thú vẫn chưa phản kích lại Tần Vũ, hai cái đầu rắn của nó chỉ nhìn Tần Vũ chằm chằm, càng như vậy Tần Vũ càng mừng, vì máu độc từ cổ của con Ngũ Độc Thú đang không ngừng rỉ ra, kéo dài thời gian càng lâu con Ngũ Độc Thú sẽ càng suy yếu.



Đứng yên đã hơn mười giây, Tần Vũ đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng: "Tình huống dường như có chút không đúng..."



Đồng tử của Tần Vũ co rụt lại, anh nghĩ lại một chuyện, lúc trước con Hỏa Giáp Trùng Vương đã nhầm một khúc gỗ cho rằng đó là con Ngũ Độc Thú, rồi chặt khúc gỗ thành hai, nó cũng không để ý con Ngũ Độc Thú đã trèo lên lưng của nó. Rất có khả năng anh cũng đã bị ảo giác, đã trúng độc của con Ngũ Độc Thú rồi.



“Không ổn!” Tần Vũ vội cắn mạnh đầu lưỡi, những tế bào não trong đầu của anh như co giật, đột ngột thả ra một tia cảm ứng tinh thần, anh chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt có biến hóa, phần thân không đầu của con Ngũ Độc Thú đứng ở phía đối diện với anh, cùng hai cái đầu rắn nhìn anh chằm chằm đã biến mất.



"Anh! Cẩn thận kìa!" Tần Tiểu Vũ hướng chỗ Tần Vũ lao tới, lo lắng kêu lên, mới đầu khi Tần Vũ đâm một phát thương rồi làm nổ tung cái đầu thằn lằn của con Ngũ Độc Thú, Tần Tiểu Vũ đã từng cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưng chuyện xảy ra sau đó lại khiến cho trái tim của cô chùng xuống.



Bởi vì thật ra sau đó Tần Vũ cứ đứng yên tại chỗ, con Ngũ Độc Thú di chuyển tới phía sau lưng của anh, nhưng Tần Vũ vẫn làm ngơ không có phản ứng lại, nghĩ đến tình huống lúc trước của con Hỏa Giáp Trùng Vương, Tần Tiểu Vũ suy đoán Tần Vũ nhất định là đã bị Ngũ Độc Thú hạ độc, nhưng dù cô có cố gắng hét lên, với mong muốn nhắc nhở Tần Vũ, thì Tần Vũ vẫn không có phản ứng gì, anh như là không hề nghe thấy tiếng hét của cô.



Còn khi này, Tần Vũ chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng không khí bị xé rách, không cần đoán cũng biết là con Ngũ Độc Thú!



Con Ngũ Độc Thú quả nhiên đã xuất hiện sau lưng của Tần Vũ, cặp đầu rắn với bốn con mắt rắn đang nhìn Tần Vũ tràn đầy hận ý, mỗi một cái đầu của nó đều rất quan trọng, giống như một người bị trọng thương đứt một cánh tay, mặc dù sẽ không chết , nhưng đối với người này mà nói sẽ không thể hành động bình thường như xưa, thế nên con Ngũ Độc Thú sao có thể không hận Tần Vũ cho được?



Con Ngũ Độc Thú giơ lên một chân nhện, giống như một ngọn giáo đâm thẳng vào lưng của Tần Vũ.



Tần Vũ dù biết con Ngũ Độc Thú đánh lén, nhưng gần như anh không thể tránh được.



“Sao Chép!” Vào thời khắc mấu chốt, Tần Vũ dựa vào linh cảm bước chân vội sang bên, đồng thời kêu lớn một tiếng.





Một bản sao Tần Vũ giống hệt Tần Vũ, xuất hiện sau lưng của anh.

“Phập!”



Bản sao Tần Vũ vừa xuất hiện, chân nhện như một ngọn giáo sắc nhọn của con Ngũ Độc Thú, đã đâm thẳng vào vị trí trái tim của bản sao Tần Vũ, chân nhện sắc nhọn dễ dàng đâm xuyên thủng tái tim của bản sao. Bản sao của Tần Vũ giống hệt Tần Vũ, vừa sở hữu năng lực và kỹ năng như bản thể, nhưng đồng dạng cũng sở hữu những điểm yếu hại, trái tim là điểm yếu hại của Tần Vũ và cũng sẽ là điểm yếu hại của bản sao.



Sau khi bị chân nhện của Ngũ Độc Thú đâm xuyên qua tim, bản sao của Tần Vũ nhanh chóng tan biến, nhờ sự che chắn của bản sao đã giúp hướng đâm của chân nhện khi chạm tới lưng của Tần Vũ bị chệch đi một chút, không trúng điểm yếu hại, nhưng dù vậy, chiếc chân nhện vẫn như một ngọn giáo sắc nhọn cắm sâu vào cơ thịt phía sau lưng của Tần Vũ.



"Chết tiệt!"



Trong lòng của Tần Vũ trở nên nặng nề, lưng của anh nhói đau, anh đã bị một chân nhện của con Ngũ Độc Thú cắm vào lưng, tuy rằng vết thương ở vị trí không chí mạng, nhưng Tần Vũ biết đây không phải chỉ là đòn tấn công bình thường mà sẽ là đòn tấn công mang theo độc tố với độc tính kinh khủng của con Ngũ Độc Thú. Với độc tính của năng lực Độc mà con Ngũ Độc Thú sở hữu, ngay cả khi không tiếp xúc trực tiếp với độc, vẫn có thể sẽ bị độc chết, chứ đừng nói đến việc bị chân nhện của con Ngũ Độc Thú cắm vào người, rồi truyền thẳng độc vào bên trong cơ thể. Vị trí bị đâm có thể không chí mạng, nhưng sát thương kèm theo độc tố của Ngũ Độc Thú nhất định là sát thương chí mạng!



Gần như cùng một lúc chân nhện của con Ngũ Độc Thú cắm vào lưng của Tần Vũ, cơ thể của Tần Vũ như đang phải chịu một lực tác động vô hình, lúc này chân tay của anh đã cứng đờ, không thể cử động được nữa, sự nguy hiểm chết chóc đang bao trùm lấy anh. Nội tạng bên trong cơ thể của Tần Vũ đang co quắp lại, nhất là trái tim phải chịu đau đớn không thể tả nổi, như có một hình bóng tử thần đang nhìn chằm chằm, bóp mạnh và siết chặt trái tim của anh muốn đòi mạng.



"Xì xì!"



Một đầu rắn màu xanh sẫm bên sau bả vai của con Ngũ Độc Thú há to miệng, ngưng tụ lại một đám sương độc đáng sợ với tác dụng Ăn Mòn mọi loại vật chất, nhắm thẳng về phía Tần Vũ muốn phóng tới!



Tình thế lúc này quá đáng sợ, toàn thân của Tần Vũ vô lực và bị đông cứng. Đối mặt với một đám sương độc ập tới nhưng anh không có cách nào phản kháng, cảm giác nguy cơ tràn ngập giống như Tần Vũ đang rơi vào vực sâu tử vong, thế giới trước mắt của anh như dần tan biến.



"Xẹt!"



Bỗng nhiên máu tươi bắn ra tung tóe, cái đầu rắn màu xanh sẫm đang há to cái miệng ngưng tụ sương độc lại rơi thẳng xuống mặt đất. Tần Tiểu Vũ đang cầm một thanh kiếm đẫm máu trên tay, vào thời điểm quan trọng, Tần Tiểu Vũ đã kịp thời đến bên Tần Vũ và chém phăng cái đầu rắn màu xanh sẫm sau bả vai của con Ngũ Độc Thú xuống đất.



Sắc mặt của Tần Tiểu Vũ tái nhợt, bộ dạng hung ác ghê tởm của Ngũ Độc Thú từ lúc xuất hiện đã luôn làm nội tâm của một cô gái trẻ như cô run lên với một nỗi sợ hãi bản năng, nhưng vì quá lo lắng cho an toàn của Tần Vũ, cô đã lấy hết dũng khí áp chế lại nỗi sợ, kịp thời chém đứt cái đầu rắn màu xanh sẫm và cứu được Tần Vũ. Tiếp ngay đó cô hướng mũi kiếm chỉ thẳng cái đầu rắn màu đen còn lại của Ngũ Độc Thú muốn tiếp tục tấn công.



"Keng!"



Nhưng lần này thì con Ngũ Độc Thú đã kịp phản ứng lại, thêm một lần nữa nó đã bị một kẻ địch khác đánh lén sau lưng, đúng là hai lần ‘bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng’, tuy bộ dáng nó kinh tởm nhưng hành động đánh lén của những nhân loại này mới thực sự tởm lợm hơn nhiều, bây giờ chỉ còn lại một cái đầu rắn màu đen cuối cùng, nếu như lại bị chém đứt, nhất định nó sẽ phải chết… Rất nhanh một cái đuôi bọ cạp vươn tới đỡ ngang nhát chém của Tần Tiểu Vũ, cô bỗng cảm thấy trên tay truyền đến một lực phản lại rất mạnh, khiến cổ tay của cô run rẩy, thậm chí chỉ sau vài giây cổ tay của cô bèn bị trật khớp, và thanh kiếm mà cô đang cầm đã bị tuột ra khỏi tay rơi xuống trên mặt đất.



“Vù!”



Đầu rắn đen còn lại đột nhiên quay đầu lại, tấn công Tần Tiểu Vũ một cách điên cuồng với sát khí bức người, hướng thẳng vào cổ trắng ngần của cô.



Trong miệng của cái đầu rắn màu đen bốc ra một mùi ôi thiu ghê tởm tràn ngập không khí, miệng rắn còn chưa cắn vào cổ của Tần Tiểu Vũ, mới chỉ tới gần mà cô đã cảm giác như bản thân sắp ngất đi, hơi thở của tử vong đang bao trùm lấy cô, khiến đầu óc của cô trống rỗng.



"Roẹt!"



Cái đầu rắn màu đen đột nhiên khựng lại, một mũi trường thương màu đỏ tươi như máu đã xuyên thủng từ má trái sang má phải của cái đầu rắn màu đen đang há to miệng, con Ngũ Độc Thú không thể tin nổi, thân thể quái dị của nó từ từ đổ gục xuống mặt đất, cả ba cái đầu của nó đều đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Cuối cùng con Ngũ Độc Thú đã chết.



"Em… có sao không?" Tần Vũ thu lại Huyết Diễm trường thương, anh ôm Tần Tiểu Vũ vào lòng, trái tim của anh đập mạnh liên hồi, anh thở gấp, hồng hộc, chắc hẳn anh đã rất vội vàng hỗ trợ Tần Tiểu Vũ, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Tiểu Vũ, anh rất lo lắng và quan tâm hỏi cô.



"Sao trăng gì. . . em… không sao." Tần Tiểu Vũ đã lấy lại bình tĩnh, tuy vẫn còn sợ hãi nhưng cô vẫn gắng đáp đùa lại Tần Vũ một câu, hệt như ngày nào, khi họ giết con thây ma biến đổi từ ông lão hàng xóm ở khu nhà thuê, Tử thần đều đã ghé thăm cả hai người, rất may là họ đã luôn hỗ trợ nhau kịp thời và đã có thể cùng nói một câu ‘See you again!’ với Tử thần. Nếu Tần Vũ không kịp đâm xuyên hai má của cái đầu rắn đen cuối cùng thì hẳn Tần Tiểu Vũ không còn sống sót nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận