Bá Chủ Mạt Thế

Chương 112: Vùng đất nổi danh

Tần Tiểu Vũ trợn to hai mắt: "Một con rắn biến dị dài cả trăm mét? Chỉ riêng đường kính đã cao bằng tòa nhà ba tầng?"

Điều này thực sự khiến người ta kinh ngạc, bộ xương bị bao phủ dưới lớp tuyết có chiều dài hơn 100 mét, cao gần 10 mét, từ kết cấu của bộ xương này mà phán đoán, nhất định là một con quái vật hình rắn biến dị, khó có thể tưởng tượng trước đây khi nó còn sống sẽ kinh khủng cỡ nào.

Con rắn biến dị lớn nhất mà Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ gặp phải chính là con rắn biến dị vảy đen khổng lồ mà bọn họ gặp phải ngày đó trong rừng Ngũ Độc, nhưng nó cũng chỉ dài có 65m, chẳng thấm vào đâu so với bộ xương rắn này.

Mà quan trọng nhất chính là, một con dị thú cường đại như vậy lại chết ở chỗ này, máu thịt đã bị ăn sạch, xương cốt đã bị tuyết vùi lấp, vậy loại quái vật đáng sợ nào đã giết chết nó?

Thật đáng sợ khi nghĩ về một con rắn to gấp đôi con rắn đen biến dị khổng lồ khi trước

Tuy rằng dị thú có thân hình bé nhỏ không có nghĩa là thực lực yếu, nhưng đã là dị thú có kích thước khổng lồ thì chắc chắn sẽ cường đại, bộ xương này khi còn sống nhất định phải là dị thú cấp ba trở lên.

"Mới qua bao lâu đâu mà đã tiến hóa ra dị thú khổng lồ đến nhường này, lại còn ở nơi toàn băng tuyết như vậy nữa chứ?" Tần Vũ cười khổ, không thể không nói tốc độ tiến hóa của dị thú và thây ma nhanh hơn nhân loại rất nhiều.

“Vùng biên cảnh Phi Tuyết… Chờ đã, nơi này phải chăng chính là nơi… có đúng không nhỉ?” Tần Vũ đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức kinh ngạc.

Một trăm năm sau tận thế, Tần Vũ biết được một chút về lịch sử thế giới, căn cứ theo ghi chép trong sách, khu vực nhiễm virus trên thế giới này được chia thành nhiều cấp độ, có khu vực tỷ lệ lây nhiễm thấp, mật độ virus trong không khí thấp, nên quái vật trong khu vực đó thường sẽ yếu hơn khu vực khác, trong khi ở một số khu vực, thì ngược lại, tỷ lệ lây nhiễm cao, mật độ virus cao thì mức độ tiến hóa của quái vật ở khu vực đó sẽ rất cao.

Theo tóm tắt trong sách, có 33 khu vực bị nhiễm virus được xếp vào dạng nghiêm trọng trên thế giới, quái vật ở những khu vực này đã tiến hóa đến mức cao khủng khiếp, con người khó có thể sống sót ở đó.

Trong số ba mươi ba khu vực bị nhiễm virus nặng nề, có Vùng biên cảnh Phi Tuyết!

Tần Vũ không ngờ mình lại đến Vùng biên cảnh Phi Tuyết, theo ghi chép trong sách, nhân loại ở Vùng biên cảnh Phi Tuyết đều đã chết hoặc chạy trốn đi nơi khác, bởi vì nơi này cực kỳ nguy hiểm, không có cách nào sinh tồn. Vùng đất này đã hoàn toàn biến thành thiên đường cho quái vật và trở thành nơi săn bắn cho những cường giả hàng đầu.

Bây giờ xem ra, bọn họ quả thật đã xuyên không một đoạn không hề ngắn, trực tiếp từ Thiên Mông Thành đi tới Vùng biên cảnh Phi Tuyết, hiện tại xem ra Vùng biên cảnh Phi Tuyết cũng chưa phải là vùng tử địa như ở trong tương lai, vẫn có người sống sót ở đây, thậm chí thành lập căn cứ người sống sót.

Tần Vũ cảm thấy có chút kỳ quái, cũng có chút may mắn vị được tới đây thăm dò Vùng biên cảnh Phi Tuyết, một nơi đã bị coi như hủy diệt hoàn toàn ở trong tương lai.

Tần Tiểu Vũ nghi ngờ hỏi: "Anh đang suy nghĩ gì thế?"

Tần Vũ cười nói: "Nơi này tên là Vùng biên cảnh Phi Tuyết, trong giấc mộng của anh, nơi này đã sớm biến thành thiên đường của dị thú, không nghĩ tới chúng ta còn có thể may mắn tới được Vùng biên cảnh Phi Tuyết này trước khi nó bị hủy diệt hoàn toàn."

"Ồ, vậy sao." Tần Tiểu Vũ gật đầu, và cô ấy tò mò hỏi, "Vùng biên cảnh Phi Tuyết này có nổi tiếng trong giấc mơ của anh không?"

Tần Vũ gật đầu: “Cũng khá nổi danh, là một trong 33 khu vực bị lây nhiễm virus nặng nề nhất trên thế giới, quái vật cường đại xuất hiện không ngừng, chẳng hạn như Thiên Mông Thành và Thịnh Cảnh Thành, mức độ lây nhiễm hoàn toàn không thể so sánh với Vùng biên cảnh Phi Tuyết này, ở đây mức độ nguy hiểm cao hơn rất nhiều."

Tần Tiểu Vũ vô cùng đồng cảm với điều này, và bộ xương trước mặt cô chính là bằng chứng hiện hữu.

Tuy biết nơi này nguy hiểm nhưng Tần Vũ lại rất kích động, quái vật ở đây có độ biến dị rất cao, chất lượng các khối năng lượng tiến hóa do chúng sản sinh ra cao hơn nhiều so với thế giới bên ngoài kia, nơi này đúng là địa ngục với kẻ yếu, nhưng với kẻ mạnh lại không khác gì một bảo tàng!

Tuy vậy Tần Vũ cũng biết Vùng biên cảnh Phi Tuyết là một trong 33 khu vực bị lây nhiễm nghiêm trọng nhất trên thế giới, mức độ nguy hiểm chỉ đứng sau mười cấm địa chết, anh nhất định phải cẩn thận, nếu không thì ngay cả đường quay đầu cũng không có.

“Đi thôi.” Tần Vũ nói, “Gió tuyết càng lúc càng lớn, chúng ta trước tìm một chỗ trốn đã.”

“Được.” Tần Tiểu Vũ gật đầu.

Tiểu Hỏa tăng tốc và phi nước đại, thân thể đỏ đen sẫm màu chạy băng băng qua gió và tuyết.

Chẳng mấy chốc đã có một con đường ở phía trước.

Hỏa Giáp Trùng Vương cõng hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, chạy về phía con đường đó, dọc theo con đường này còn có thể nhìn thấy một đường ray xe lửa ở cuối đường là dấu hiệu của sự phồn thịnh, trước đây không lâu nơi này chưa bị tuyết phủ quanh năm, hơn nữa rất có thể trước đây nơi này còn là một khu vực cảnh quan dành cho khách du lịch, nhưng bây giờ nó chỉ còn là một vùng đất chết phủ đầy băng tuyết.

Dọc theo con đường đi thẳng tắp, hai bên đường bắt đầu xuất hiện nhà cửa san sát, còn có vài tòa nhà cao tầng, có thể thấy được nơi này đã từng rất phồn hoa.

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Hỏa, Tần Tiểu Vũ để Tiểu Hỏa trở lại không gian thứ nguyên trong bụng của Hoa thú, hai người cùng nhau đi dạo trên đường phố
Bạn cần đăng nhập để bình luận