Bá Chủ Mạt Thế

Chương 1192: Lần nữa giáng lâm Phi Tuyết cảnh

Chương 1192: Lần nữa giáng lâm Phi Tuyết cảnh
Đối với Tần Vũ mà nói, Phi Tuyết cảnh là một bước ngoặt quan trọng của vận mệnh. Augustus đột kích, cường giả dị tộc đen tối thức tỉnh, cuối cùng dẫn đến Tần Tiểu Vũ bị cự thú vảy đen thôn phệ, may mắn được Chớ Kaiser cứu giúp, nhưng vẫn phải sinh sống lâu dài trong Hắc Ám sâm lâm cho đến gần đây mới thoát khốn.
Tần Vũ càng vì chuyện này mà khắp nơi trằn trọc lưu lạc, lấy báo thù làm mục tiêu sống còn.
Đại trưởng lão nói: "Phi Tuyết cảnh là khu vực nhiễm bệnh nghiêm trọng, quái vật cường đại ở đó đếm không xuể, hơn nữa dường như có sinh vật kỷ nguyên khác thức tỉnh. Tại Phi Tuyết cảnh có một tòa Phi Tuyết Thành, bọn hắn thống nhất Phi Tuyết cảnh, thực lực cường đại, so với mười Đại Thánh thành kỳ thật cũng không hề yếu hơn bao nhiêu, nhưng trong tai nạn này cũng khó mà ngăn cản, đang hướng chúng ta cầu viện. Nếu chúng ta khoanh tay đứng nhìn, e rằng toàn bộ nhân loại Phi Tuyết cảnh sẽ bị diệt tuyệt, trở thành lãnh địa của quái vật."
"Vài ngày trước Thiên Khuynh thành chúng ta đã phái cường giả đến Phi Tuyết cảnh, ngươi muốn đi chứ? Nơi đó tuy nguy hiểm, nhưng lại là nơi tốt để ngươi khai hỏa thanh danh, có ích cực lớn cho việc dẫn xuất Kỷ Nguyên Vương miện của ngươi trong tương lai." Đại trưởng lão ra vẻ cáo già, khiến Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ có phần cạn lời.
Không cần nghĩ cũng biết, Phi Tuyết cảnh khẳng định là vô cùng nguy hiểm. Con trai Thần Vương dị tộc đen tối – "bánh bao không nhân đựng" đã bị phong ấn ở Phi Tuyết cảnh, bây giờ Phi Tuyết cảnh tai nạn bộc phát, "bánh bao không nhân đựng" nói không chừng đã thoát khốn, đây tất nhiên là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Việc đại trưởng lão đột ngột muốn cho Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ đến Phi Tuyết cảnh cũng là vì liên quan đến chuyện của Thần Phong thành. Hồng Ma thân là sinh vật chủng tộc thần bí, nhưng tự mình ra tay mà vẫn bị Tần Vũ đánh bại, thực lực của bọn hắn hoàn toàn có thể so với một vài cổ anh hùng, với lại không có sự hạn chế xuất thủ của cổ anh hùng, đại trưởng lão mới nghĩ đến việc cho bọn hắn đi Phi Tuyết cảnh.
"Chúng ta đi." Tần Vũ gật đầu. Phi Tuyết cảnh đối với Tần Vũ có ý nghĩa quan trọng. Tại nơi này, hắn đã từng trải nghiệm vinh quang, nhiệt huyết sôi trào. Hơn nữa hắn rất muốn biết tình hình của Mạc Băng, Phùng Tử Kiệt. Tần Vũ vốn cũng định dành thời gian đi xem một chút, bây giờ Phi Tuyết cảnh gặp nguy hiểm, hắn vừa vặn đến đó xem sao.
Đại trưởng lão lộ ra vẻ tươi cười, khẽ gật đầu: "Hết thảy cẩn thận nhé. Lần thứ năm 'máu hết mưa sinh' không biết có bao nhiêu biến hóa. Tình hình ở Phi Tuyết cảnh tuyệt đối không đơn giản."
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ không trì hoãn, cùng ngày lập tức đi về hướng Phi Tuyết cảnh.
Phi Tuyết cảnh, Phi Tuyết Thành. Trong đời sau căn bản không có cái tòa thành thị nhân loại này, bởi vì nếu không có Tần Vũ tham gia, Phi Tuyết Thành sẽ bị hung tinh hủy diệt, toàn bộ Phi Tuyết cảnh sẽ biến thành khu vui chơi của quái vật. Cũng sẽ không có thành chủ Phi Tuyết Thành là Mạc Băng, mà thay vào đó là một cực băng thi Hoàng.
Vận mệnh của Phi Tuyết Thành là do Tần Vũ sửa đổi. Bây giờ Phi Tuyết Thành, thậm chí toàn bộ Phi Tuyết cảnh lại lần nữa gặp tai nạn, tình thế sẽ diễn biến như thế nào thì không ai có thể đoán trước. Trong đời sau thậm chí Tần Vũ cũng chưa từng nghe qua Phi Tuyết Thành.
Hai người Tần Vũ một đường bay đi, mất hơn một ngày thời gian chạy đến Phi Tuyết cảnh.
Phi Tuyết cảnh quanh năm bao phủ trong băng tuyết, trước tận thế nơi này vốn đã là thế giới băng tuyết, mà sau tận thế, nhiệt độ không khí ở Phi Tuyết cảnh càng thêm rét lạnh, trong hoàn cảnh như vậy chỉ có Tiến Hóa Giả và quái vật mới có thể sinh tồn.
Bông tuyết bay múa trên bầu trời, Tần Tiểu Vũ tràn ngập hồi niệm, nơi này lưu lại quá nhiều ký ức.
"Ca, nơi này tràn ngập một cỗ hơi thở hết sức nguy hiểm." Hai người Tần Vũ đi trong gió tuyết về hướng Phi Tuyết Thành, Tần Tiểu Vũ có chút ngưng trọng nói.
"Hết thảy cẩn thận." Tần Vũ gật đầu, hắn cũng cảm thấy vậy. Toàn bộ Phi Tuyết cảnh tựa như bị bao phủ bởi một cỗ túc sát khí, dường như sắp có tai họa giáng xuống.
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ phi hành rất nhanh, đến lúc chạng vạng tối thì đến bên ngoài Phi Tuyết Thành. Cả tòa Phi Tuyết Thành so với lúc trước nhìn thấy càng thêm hùng vĩ, trên không Phi Tuyết Thành bày đầy cự pháo, có rất nhiều binh sĩ đứng gác, cửa thành đóng kín, tràn đầy túc sát khí.
Khi nhìn thấy Phi Tuyết Thành, hai người Tần Vũ đáp xuống bên ngoài Phi Tuyết Thành ngàn mét, đi bộ tiến lên.
"Có người đang đến gần!" Phía trên tường thành lập tức có binh sĩ phát hiện hai người Tần Vũ đang đến gần, lập tức lớn tiếng thông báo.
Những binh lính còn lại ánh mắt cũng trịnh trọng lên, mặc dù chỉ là hai người, nhưng không ai dám chủ quan. Trong khoảng thời gian này ở Phi Tuyết cảnh phát sinh quá nhiều chuyện, từng căn cứ liên tiếp bị diệt, những quái vật kia từng bước xâm chiếm phòng tuyến. Tin tưởng không bao lâu nữa chúng sẽ đến trước Phi Tuyết Thành, bộc phát ra trận chiến thảm khốc nhất. Lúc này, bất kỳ một sự lay động nhỏ nào cũng sẽ khiến người lo lắng.
"Người kia... trông quen mắt quá!" Một người đàn ông đứng trên tường thành, nhìn thấy hai người Tần Vũ đang đến gần, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh hãi. "Hắn... chẳng phải là Tần tướng quân sao?"
Tần Vũ từng ngăn cơn sóng dữ tại Phi Tuyết Thành, cho nên tại Phi Tuyết Thành hắn là tướng quân vinh dự. Trong khoảng thời gian đó uy vọng của Tần Vũ ở Phi Tuyết Thành gần như áp đảo cả Mạc Băng, người biết hắn tự nhiên không ít, hơn nữa là ký ức khắc sâu.
Chỉ là sau này Augustus và cường giả dị tộc đen tối đột kích, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều mất tích một cách khó hiểu. Tại nơi bọn họ mất tích phát hiện dấu vết giao chiến thảm khốc và dấu chân quái vật khổng lồ đáng sợ, ai cũng biết hai người lành ít dữ nhiều. Động tĩnh đêm đó rất lớn, Mạc Băng cũng bị thương nặng, khiến mọi người ở Phi Tuyết Thành vô cùng buồn bã, phẫn nộ, một cường giả đỉnh cấp trong nhân loại lại chết trong tay quái vật.
"Thật! Ta đã từng gặp Tần tiên sinh một chút từ xa, chính là hắn!" Càng nhiều người nhận ra Tần Vũ, từng người đều vô cùng chấn kinh.
"Nói đến, gần đây ta từng nghe nói từ một Tiến Hóa Giả bên ngoài đến rằng có một cường giả họ Tần mới nổi lên, trùng tên với Tần tiên sinh, lẽ nào chính là Tần tiên sinh?" Cũng có người nhớ ra điều gì đó rồi nói.
Thanh danh của Tần Vũ chỉ mới dần nổi lên gần đây, thêm vào đó Phi Tuyết cảnh ở khu vực xa xôi, môi trường khắc nghiệt, quái vật hoành hành, dẫn đến bế tắc thông tin. Rất ít người nghe qua tên Tần Vũ, mà ai nghe được cũng lơ là, chỉ cho là người trùng tên.
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đi đến dưới tường thành, không chờ đợi lâu, cửa thành cao lớn từ từ mở ra, một lão nhân mặc quân trang mặt đầy kích động bước ra: "Tần tiên sinh... thật là ngươi!"
Người này Tần Vũ có chút ấn tượng, dường như là một vị tướng quân của Phi Tuyết Thành. Tần Vũ đã từng giúp ông chém g·iết quái vật ở một đạo phòng tuyến, lão nhân kia tự nhiên ấn tượng sâu sắc về Tần Vũ.
"Hoàng tướng quân chờ... có lẽ hắn là g·iả m·ạo." Có người vội vàng ngăn cản Tần Vũ, đồng thời dùng năng lực cảm giác lên Tần Vũ.
Cũng không trách bọn họ cẩn thận, bây giờ Phi Tuyết Thành hoàn toàn cần phải như vậy.
"Không có vấn đề... Hắn thật là Tần tướng quân!" Vài Tiến Hóa Giả hệ cảm giác đều đã dùng năng lực nhận biết lên hai người Tần Vũ, bọn họ đều khẳng định cảm giác của mình không sai, người trước mắt thật là Tần Vũ!
"Tần tướng quân xin theo ta cùng vào thành, thành chủ thấy ngài chắc chắn sẽ rất vui mừng!" Quân trang lão nhân Hoàng tướng quân có phần kích động nói. Tần Vũ khẽ gật đầu, theo Hoàng tướng quân tiến vào bên trong Phi Tuyết Thành.
Sau khi Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ tiến vào, cửa thành Phi Tuyết Thành lại đóng chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận