Bá Chủ Mạt Thế

Chương 92: Huyết Diễm trường thương

“Mau thêm máu của anh vào đi!” Lưu Thiết Chùy trầm giọng nói ngay khi trường thương sắp thành hình.



"Được!" Tần Vũ cũng có ý này, khi vũ khí mới hình thành thêm máu của người sử dụng, vũ khí sẽ càng tương thích với người sử dụng hơn, anh liền dùng móng tay cào vào cổ tay của mình, máu tươi chảy ra, nhỏ vào phôi của trường thương đỏ rực.



"Binh! Binh!.... Binh!"



Máu tươi của Tần Vũ không như tưởng tượng bị nhiệt độ cao bốc hơi mà là hòa tan vào phôi của trường thương, Tần Vũ đã phải mất một chén máu nhỏ thì Lưu Thiết Chùy mới ra hiệu cho anh ngừng lại, ánh mắt của Tần Vũ tràn đầy hưng phấn, anh đã có thể cảm giác được trường thương sắp thành hình. Búa sắt trong tay Lưu Thiết Chùy tỏa sáng lóa mắt, anh ta đập mạnh những nhát búa xuống thân trường thương, càng ngày càng nhanh, mạnh và đều tay, mồ hôi ướt đẫm toàn thân anh ta, chế tạo vũ khí quả không dễ dàng!



“Binh! … Keng! " Ánh sáng từ cây búa tạo ra bởi năng lực Búa Sắt của Lưu Thiết Chùy nhanh chóng bao phủ lấy anh ta và phôi của trường thương, nhiệt lượng tỏa ra xung quanh cũng nóng đến kinh người.



“Phù! Hoàn thành rồi! ... Xèo!” Lưu Thiết Chùy thở phào nhẹ nhõm, đẩy khuôn kim loại ra, nhúng nó vào bể nước nhỏ bên cạnh.



“Xì! ... Xèo! …Ùng ục!” mũi trường thương chìm hẳn vào trong bể nước bên cạnh chỉ vài giây đồng hồ, hơi nóng thiêu đốt khiến cả bể nước sôi lên sùng sục, bọt khí nhỏ sủi lên tạo lên một cảnh tượng thật tuyệt vời.



"Điều này..." Đám người Tôn Vũ đều sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới vũ khí được rèn ra sẽ phát sinh tình huống như vậy.



Trong mắt của Tần Vũ hiện lên một tia sáng kỳ dị, trong lòng của anh tràn đầy chờ mong, anh lờ mờ cảm giác được, cây trường thương này sẽ mạnh mẽ vượt quá dự liệu của anh.



Mấy phút sau, Tần Vũ cũng không nhịn được nữa, mặc kệ nước đang sôi sùng sục, anh trực tiếp thò cánh tay của mình vào bể nước lấy ra một cây trường thương, người bình thường nếu làm như vậy có thể sẽ bị bỏng tay, nhưng Tần Vũ tự nhiên không phải người bình thường, anh là người tiến hóa cấp 2 với năng lực chính là Lửa, anh không quan tâm đến nhiệt độ.



"Ha ha, quá tốt!" Khi Tần Vũ vớt cây trường thương lên khỏi mặt bể nước, anh không khỏi mừng rỡ, toàn thân cây trường thương phát sáng đỏ rực, phảng phất như đang có một ngọn lửa nhàn nhạt bốc cháy, Tần Vũ có thể cảm giác được một cỗ lực lượng nóng bỏng đang truyền tới từ cây trường thương dẫn vào cơ thể của anh, khiến anh cảm thấy như thể, ngay cả các tế bào của anh cũng đang hưởng ứng lấy nó, các tế bào của anh như muốn bốc cháy lên cùng cây trường thương. Một thông tin được truyền đến não bộ anh…

---





Huyết Diễm Thương: Bảo vật cấp D, một loại vũ khí công kích có thuộc tính Lửa, được chế tạo từ đá Huyết Diễm và Tinh Hỏa làm nguyên liệu chính.



Năng lực có được khi trang bị lên người.

Thiêu Huyết: lợi dụng Huyết Diễm chi lực để cho chính mình rơi vào trạng thái ‘sôi máu’, thực lực và tốc độ sẽ tăng lên rất nhiều ở trong thời gian ngắn, nhưng sau đó sẽ có một đoạn thời gian rơi vào suy yếu.



Khát Máu: Trong khi chiến đấu nếu như sử dụng Huyết Diễm trường thương gây sát thương lên địch thủ, người sử dụng có thể trực tiếp hấp thu máu huyết của đối phương để bổ sung thể lực của mình, đồng thời cũng có thể nhường lại cho chính Huyết Diễm trường thương hấp thụ và sản sinh tiến hóa về sau.



---



Đây là một bảo vật cấp D, thật ra thì đây cũng là điều Tần Vũ đã dự liệu, vốn dĩ vũ khí làm từ đá Huyết Diễm nhiều nhất chỉ nên là cấp EEE, nhưng Tần Tiểu Vũ đã dùng năng lực Cường Hóa của mình lên hai viên đá Huyết Diễm, với năng lực Cường Hóa cấp ba, hai viên đá Huyết Diễm có thể được cường hóa vĩnh viễn, lại có thêm năng lực Búa Sắt hệ Khí Cụ và kỹ năng rèn tuyệt đỉnh của Lưu Thiết Chùy, vì vậy cho nên, Lưu Thiết Chùy có thành công chế tạo một bảo vật cấp D cũng không phải điều gì đáng ngạc nhiên.



Nhưng ngoài ý muốn của Tần Vũ chính là, Huyết Diễm trường thương này còn có thể hấp thu máu huyết để tiến hóa, cũng có nghĩa là Tần Vũ sẽ có thể thông qua chiến đấu không ngừng để Huyết Diễm trường thương tiến hóa thành một bảo vật cấp DD, DDD thậm chí là cấp C!



Tần Vũ vô cùng vừa ý, có Huyết Diễm trường thương này trong tay, chiến lực của anh nhất định có thể tăng gấp đôi, thậm chí là gấp ba!



Tần Vũ rất hài lòng gật đầu nói: "Thật cám ơn anh Lưu, tôi rất hài lòng với vũ khí mới này, tôi hứa sẽ hoàn thành yêu cầu của anh, giúp anh đưa cháu trai đích tôn của mình đến Thiên Mông Thành một cách an toàn."



Tần Vũ vốn đã định đi về phương nam, chỉ dẫn theo một người nữa đi cùng, cũng chỉ là tiện đường mà thôi.



"Tốt rồi, anh Tần, xin hãy chờ một đêm, ngày mai tôi sẽ thu xếp xong xuôi mọi chuyện, để anh có thể lập tức lên đường." Lưu Thiết Chùy nói.



“Anh Lưu không đi cùng sao?” Tần Vũ vốn dĩ không nên hỏi, nhưng đối với vũ khí mới anh vô cùng hài lòng, vì vậy anh hỏi nhiều thêm một câu.



Lưu Thiết Chùy thở dài và nói: "Tôi không đi đâu, tôi muốn ở lại và góp một phần sức mọn cho Thịnh Cảnh Thành cho đến giờ phút cuối cùng."



Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc khi nghe những lời này lại có chút kinh ngạc, hai người không ngờ một người tính tình cáu kính như Lưu Thiết Chùy trên thực tế lại hiểu đại nghĩa như vậy. Thật đáng khâm phục!



Tần Vũ không nói gì, anh chỉ là gật đầu nói: "Được, mau chóng thu xếp, sáng mai chúng tôi sẽ rời đi."



Tôn Vũ, Lý Toại Trung và những người khác nhìn họ mà không nói lời nào, bọn họ đều là những Chiến Thần sắp tham gia vào chiến dịch ‘chém đầu’ đã chuẩn bị sẵn tâm lý hi sinh vì nhân dân, nhưng hôm nay lại có ai đó đang thảo luận về việc bỏ trốn khỏi Thịnh Cảnh Thành ngay trước mặt bọn họ, ngay lúc nguy hiểm, nước sôi lửa bỏng này, điều này chắc chắn khiến bọn họ cảm thấy rất khó chịu.



"Ngay cả khi Tần Vũ đã mạnh mẽ như vậy, anh ta lại chọn bỏ trốn một mình khỏi Thịnh Cảnh Thành. Thịnh Cảnh Thành không còn hi vọng gì sao?" Tôn Vũ vừa lo lắng vừa khó chịu.



Tần Vũ tự nhiên không biết bọn họ đang suy nghĩ những gì, anh cũng không quan tâm, dưới sự dẫn dắt của người lính là thuộc hạ của Lâm Phong, bọn họ rời khỏi sảnh tầng ba của tòa nhà và về nơi có bố trí phòng nghỉ cho khách.



Nhìn bóng lưng của đám người Tần Vũ biến mất trong tầm mắt, Tôn Vũ có chút u sầu nói: "Liệu chúng ta thật sự có thể thành công sao?"



Lý Toại Trung trầm mặc, anh ta rất tự tin vào thực lực của mình, nhưng Tần Vũ chỉ bằng khí tức của mình đã khiến anh không thể chống cự, có thể thấy được thực lực của đối phương vượt trội hơn anh ta rất nhiều, nhưng dù vậy, Tần Vũ vẫn quyết định sớm bỏ trốn, chuyện này đúng hay sai? Hành động của nhóm người Tần Vũ, như thể bọn họ không hề tin tưởng vào sức chiến đấu của quân đội Thịnh Cảnh Thành, điều này chắc chắn đã làm tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự tin và tự tôn của nhóm người Lý Toại Trung.



"Chúng ta nhất định có thể làm được! Vì Thịnh Cảnh Thành, và vì tất cả những người dân!" Tôn Vũ dường như đang nói với mọi người, nhưng anh ta cũng đang nói với chính mình, "Chúng ta ... nhất định sẽ thành công!"



Đến tận khi màn đêm buông xuống, Tần Vũ cũng không thể buông Huyết Diễm trường thương xuống, máu của anh đã dung nhập vào vũ khí khi luyện chế, khiến anh có cảm giác Huyết Diễm trường thương như là một phần thân thể của mình.



Một vũ khí tốt luôn được mọi người yêu thích, Huyết Diễm trường thương này chắc chắn là một vũ khí công kích hiếm có và mạnh mẽ nhất hiện nay, chỉ cần cầm vào nó là Tần Vũ đã thấy máu huyết trong người của mình sục sôi, thuộc tính của Huyết Diễm trường thương là ‘máu và lửa’, là một lựa chọn hoàn hảo cho người tiến hóa cũng có tính cách ‘máu lửa’ như Tần Vũ, ngoài ra nó cũng sẽ là mảnh ghép còn thiếu cho việc chiến đấu cận chiến bằng năng lực Lửa của anh.



"Ngày mai sẽ phải rời khỏi Thịnh Cảnh Thành…" Tần Vũ âm thầm nói, anh hiểu được thế giới bên ngoài so với Thịnh Cảnh Thành thậm chí còn nguy hiểm hơn, thật ra Thịnh Cảnh Thành ở trong tất cả những thành phố trên cả nước, mức độ nguy hiểm cũng chỉ có thể coi là trung bình, một số khu bị lây nhiễm vi-rút nghiêm trọng so với Thịnh Cảnh Thành còn nguy hiểm hơn bội phần!





Nếu như không phải bên ngoài Thịnh Cảnh Thành còn có một con Mẫu Trùng đến từ dị tộc thế giới, chắc rằng quân đội phòng vệ Thịnh Cảnh Thành sẽ có đủ năng lực để tiêu diệt toàn bộ thú biến dị và thây ma chỉ trong một lần chiến dịch, chỉ là đáng tiếc, bọn họ không có lựa chọn tấn công như vậy ngay từ đầu, đó là tập trung tiêu diệt Mẫu Trùng. Nay đã qua hai tháng Mẫu Trùng đã không ngừng tiến hóa, bọn họ đã không còn cơ hội để thành công, toàn bộ Thịnh Cảnh Thành sẽ trở thành khu vui chơi cho Trùng tộc.



Khác với lo lắng trong lòng Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ ngủ rất say giấc, thật ra trong lòng cô, bất luận là hòa bình hay tận thế đều như nhau mà thôi, chỉ cần có thể ở bên Tần Vũ là được, cô ấy sẽ không bao giờ sợ hãi cho dù nơi đó có nguy hiểm đến đâu.



Sáng ngày hôm sau, Tần Vũ đánh thức Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc dậy sớm, bọn họ quyết định nhanh chóng rời đi, cháu trai đích tôn của Lưu Thiết Chùy vừa tới, là họ sẽ lập tức lên đường.



Không lâu sau, một người thiếu niên đi đến bên ngoài phòng ngủ của bọn họ, thiếu niên này có nước da trắng nõn, trang phục trên người sạch sẽ, gọn gàng, nhưng nói năng thì lại vô cùng thẹn thùng.



Người thiếu niên lắp bắp nói: "Xin chào. . . các anh chị, ông nội bảo em tới tìm mọi người, em gọi là Lưu Huy."



"Ừm." Tần Vũ gật đầu, "Thu dọn xong chưa? Chúng ta lập tức lên đường."



“Dạ… rồi ạ! Em sẵn sàng.” Cậu bé có vẻ hơi lo lắng khi đối mặt với người lạ.



Tần Vũ không nói gì, nhưng khi bọn họ chuẩn bị xuất phát, hai hàng lông mày của Tần Vũ dần dần nhăn lại, Đạo Diệc, Tần Tiểu Vũ và Lưu Huy đều có chút nghi hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận