Bá Chủ Mạt Thế

Chương 793: Đại bổng

Blunck gầm thét, vung cây cốt mâu trắng hếu quét ngang tới, theo tiếng va chạm vang lên, kình lực bắn ra xung quanh, khiến mặt đất nổ tung thành những cái hố sâu vài thước. Blunck lại lần nữa bị đánh lui, khiến nó giật mình là lúc đầu nó định dùng lực theo hướng cũ, để ngăn cản mũi thương của Tần Vũ có xoắn ốc kình lực, nhưng lần này xoắn ốc kình lực lại hoàn toàn ngược lại so với lần trước, suýt chút nữa khiến nó chịu thiệt lớn.
"Xuy xuy xuy!"
Trong lòng Tần Vũ cũng trào dâng chiến ý, không có nhiều người có thể nghênh đón chính diện công kích của hắn, Blunck khiến hắn bùng nổ nhiệt huyết, làm cho Tinh Văn Thương liên tục đâm ra, mỗi một thương đều mang theo xoắn ốc lực lượng, hoặc là xoắn ốc thuận, hoặc là xoắn ốc ngược, khiến Blunck vất vả đối phó.
Hai tay Blunck dường như đã mất đi cảm giác, càng lúc càng khó ứng phó công kích của Tần Vũ, sáu con mắt của nó lộ vẻ kinh hãi, thực lực Tần Vũ vậy mà lại mạnh đến thế.
"Hỏa pháo quyền!"
Phát giác Blunck có chút hụt hơi, trong mắt Tần Vũ lóe lên ánh sáng nóng bỏng, lực lượng toàn thân phảng phất bắt đầu cháy hừng hực, lấy thương làm quyền, Tinh Văn Thương như hỏa long gào thét, ngay cả không khí cũng khô nóng lên!
"Cái gì?" Đồng tử Blunck hơi co lại, lực lượng Tần Vũ rõ ràng đã sử dụng đến cực hạn, vì sao một thương này so với trước đó còn kinh khủng hơn nhiều như vậy?
Nhân thể là một cái bảo tàng, mà cổ vũ thuật chính là chìa khóa thăm dò bảo tàng này, Tần Vũ mỗi ngày đều tu luyện Hình Ý Quyền, ngũ tạng lục phủ được rèn luyện, tiềm năng thân thể hắn được khai phá, người bình thường chỉ có thể bộc phát Siêu Việt cực hạn lực lượng trong lúc sinh tử, nhưng đối với Tần Vũ mà nói, chỉ cần hắn muốn, hắn liền có thể tùy tiện bộc phát Siêu Việt lực lượng cực hạn của bản thân!
"Ầm ầm!"
Thương đâm ra kéo theo tiếng nổ đinh tai nhức óc, Blunck cắn răng, một thương này của Tần Vũ đi thẳng về phía trước, lại hoàn toàn khóa chặt nó, tựa hồ dù thế nào tránh cũng không thoát, sáu con mắt nó hiện lên một vòng tơ máu, điên cuồng giận nện cốt mâu ra.
"Phanh!"
Một tiếng nổ vang, cốt mâu trong tay Blunck ầm vang vỡ tan ra, vỡ thành bột phấn xương cốt, những bột phấn kia lại tự bốc cháy, bị đốt thành hư vô trong không khí nóng bỏng, Blunck cảm giác hai tay phảng phất đã mất đi cảm giác, cả người bay ngược ra ngoài.
"Xùy!"
Hai chân Blunck cắm xuống đất, nhưng vẫn không cách nào khống chế thân hình bay ngược, cày mặt đất thành một đường rãnh sâu hoắm, mãi đến khi lùi ra hơn trăm mét mới khó khăn lắm dừng lại.
"Đáng chết... Thể chất của hắn rõ ràng yếu hơn ta!" Hai tay Blunck hơi run rẩy, nhìn kỹ thì thấy lân phiến trên bàn tay nó đều bị chấn đến tróc ra, vỡ vụn, máu tươi đen ngòm nhuộm đầy hai tay.
Blunck không thể chấp nhận sự thật này, nó là quý tộc hiếm có ở Nguyên Giới, sao có thể bị một nhân loại yếu đuối ép xuống chế trong ngang nhau thể chất?
"Nhất định là do Hoàng Kim Huyết Mạch, đúng, nhất định là như vậy!" Sáu con mắt Blunck đỏ ngầu, tìm cho mình một lý do trong lòng.
Tần Vũ không biết nó đang suy nghĩ gì, sải bước lao đến, Tinh Văn Thương chỉ thẳng cổ họng Blunck, đối mặt dị tộc hắn không còn nương tay.
"Xùy kéo!"
Nhưng công kích còn chưa được một nửa, Tần Vũ lại cảm giác được một luồng khí tức nguy hiểm, lập tức đổi hướng, vung Tinh Văn Thương sang bên cạnh đập tới.
Lôi điện màu đỏ huyết sắc chói mắt bao phủ tới, như một con lôi xà, tản ra khí tức hủy diệt, một thương của Tần Vũ nện lên lưới điện lôi đình, lực lượng to lớn khiến lôi điện bay tán loạn, khiến mặt đất xung quanh nổ ra từng cái hố sâu.
Công kích này đương nhiên là của Xích Hàn Vân, nàng có năng lực tăng phúc, hơn nữa cấp độ sinh mệnh của mình rất cao, cho dù là dưới dụng cụ ức chế năng lực cũng có thể sử dụng năng lực, chỉ là cường độ năng lực bị suy yếu đi không ít.
Trong mắt đỏ ngòm của Xích Hàn Vân hiện lên vẻ băng lãnh, trường kiếm màu đỏ máu vung lên mang theo lôi điện vô tận chém về phía Tần Vũ.
"Cờ-rắc!"
Tần Vũ đâm một thương vào điểm yếu phát lực của trường kiếm, khiến Xích Hàn Vân suýt chút nữa tuột tay khỏi trường kiếm đỏ ngòm, mà những tia lôi điện kia thì truyền từ trường thương sang, dọc theo cánh tay Tần Vũ lan khắp toàn thân.
Một cỗ cảm giác tê dại trong nháy mắt khiến động tác của Tần Vũ khựng lại, cũng may năng lực lôi điện của Xích Hàn Vân đã suy yếu đi không ít, hơn nữa thân thể Tần Vũ ở trạng thái hoàng kim hóa tăng cường trên phạm vi lớn, nếu không thì người bình thường đã bị điện giật tê liệt rồi.
Ngay cả như vậy, Tần Vũ cũng cảm giác tế bào dường như đang thống khổ rên rỉ, điều này khiến hắn nhíu chặt mày, Tinh Văn Thương là kim loại, kim loại đương nhiên dẫn điện!
"Chết đi!"
Sát ý Xích Hàn Vân tăng vọt, việc trước đó thua Tần Vũ hoàn toàn vượt quá dự liệu của nàng, nhưng bản thân nàng không phục, lĩnh vực thôn phệ còn chưa mở ra đã bị Tần Vũ đánh tan, nếu không thì hươu chết về tay ai còn chưa biết được.
"Ầm ầm!"
Xích Hàn Vân vận dụng năng lực tăng phúc đến cực hạn, từng tia lôi điện màu huyết sắc dày đặc bao phủ lên vòng bảo hộ năng lượng, như mây đen dày đặc, từng tia lôi điện khóa chặt Tần Vũ, rồi ầm ầm giáng xuống.
Tần Vũ cực tốc né tránh, như một đạo huyễn ảnh màu vàng, nhưng những tia lôi điện này hoàn toàn khóa chặt hắn, ngoằn ngoèo đuổi theo đánh tới.
"Giúp ta chia sẻ một chút đi!" Trong cánh tay phải Tần Vũ, từng sợi tơ màu vàng đan xen thành lưới hướng về phía những tia lôi điện kia quấn giết tới.
Sợi tơ màu vàng khép lại, nghiền nát những tia lôi điện kia.
"Tê! Đau chết ta rồi!" Áo Lai Khắc kêu to, "Ta không gánh được nữa!"
Thân thể Áo Lai Khắc vốn yếu ớt, dù lôi điện được nó và Tần Vũ cùng nhau gánh vác, nhưng vẫn khiến nó thống khổ vạn phần.
Váy dài màu đỏ của Xích Hàn Vân phất phới, sát khí lạnh lẽo, huyết sắc trường kiếm lôi điện quét sạch, từ bốn phương tám hướng bao vây Tần Vũ, phong tỏa không gian tránh né của hắn.
Thần sắc Tần Vũ lạnh lùng, trong tình huống không thể sử dụng năng lực, đối đầu Xích Hàn Vân không thể nghi ngờ sẽ chịu thiệt, hắn nhanh chóng lui lại, mở nhẫn không gian, thu Tinh Văn Thương vào, đồng thời lấy ra một vật khác, đã Tinh Văn Thương dẫn điện, vậy thì thay một loại vũ khí không dẫn điện!
Tần Vũ lấy ra một cây gậy gỗ màu xanh, tạo hình cổ xưa, bề ngoài xấu xí, chính là vũ khí mà Thanh Loan Vương sử dụng.
Lúc trước chiến đấu cùng Tử Giới Vương, Tần Vũ đã dựa vào cây gậy gỗ nặng mấy trăm tấn này đánh nát thân thể nó.
Cây gậy gỗ này quá nặng, ngay cả Tần Vũ với lực lượng hiện tại cũng cảm thấy mười phần nặng nề khi cầm nó.
Công kích của Xích Hàn Vân đã đến, toàn thân nàng bao phủ lôi đình màu huyết sắc, từng sợi lôi điện tràn lan ra uy năng khiến đất đai xung quanh nổ tung, cháy đen, vô cùng đáng sợ.
"Tới đi!" Tần Vũ gầm nhẹ, hai tay nắm chặt gậy gỗ hung hăng quất về phía lôi điện trường kiếm của Xích Hàn Vân.
"Phanh!"
Một tiếng nổ vang, vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt Xích Hàn Vân, một cỗ đại lực mãnh liệt ập đến, huyết sắc trường kiếm trong tay nàng gần như ngay lập tức vỡ tan, cánh tay cầm kiếm truyền đến từng trận đau nhức, xương cốt đều bị chấn đến vỡ vụn, thân thể cũng không khống chế được mà bị đánh bay ra ngoài gần hai trăm mét, chật vật ngã nhào trên đất, mất hết hình tượng lộn nhào mấy vòng mới dừng lại được.
Khóe miệng Tần Vũ lộ ra vẻ tươi cười, lưới điện lôi đình bị hắn đập nát bằng một gậy, còn Xích Hàn Vân càng là bị thương không nhẹ chỉ sau một kích, cây vũ khí đến từ Thanh Loan Vương này quả nhiên bất phàm!
"Ha ha, tiểu nương môn! Biết lợi hại chưa? Nếm thử đại bổng của Tần tiểu tử đi!" Áo Lai Khắc dương dương đắc ý phá lên cười, khóe miệng Tần Vũ giật giật, mặc kệ tên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận