Bá Chủ Mạt Thế

Chương 55: Trương Khuê

Không nói về Tần Vũ nữa, phía đằng sau, những người khác cuối cùng cũng chịu không nổi.



"A…aaa!"



Trương Khuê giận dữ vung hai quả tạ sắt xuống, đập nát bét một thây ma thành một đống bầy nhầy, nhưng lúc này anh ta đã thở dốc, và cơ thể khổng lồ của anh ta đã dần dần co rút trở lại như bình thường, anh ta chỉ còn thể chất gấp bảy lần thể chất người bình thường làm chỗ dựa cuối cùng, nhưng năng lượng gien trong cơ thể anh ta là có hạn, đương nhiên thời gian sử dụng của năng lực Khổng Lồ Hóa căn bản sẽ không kéo dài bao lâu nữa, có thể kiên trì đến bây giờ coi như anh đã vắt kiệt tiềm lực của chính mình rồi.



Nhưng đã vắt kiệt thì hẳn là sẽ đến lúc phải kiệt, Trương Khuê cảm thấy chóng mặt đến choáng váng ngay khi trạng thái khổng lồ hóa biến mất, cánh tay đang cầm quả tạ sắt đập vào đầu một con thây ma gần bên cạnh đã không ngừng run rẩy, đương nhiên hiệu quả của đòn tần công giảm đi rất rất nhiều, quả tạ trên tay của Trương Khuê đập hụt đầu của con thây ma trượt xuống một bên vai, thậm chí còn không làm con thây ma bị thương mà chỉ làm nó lung lay một chút.



"Gừ!"



Con thây ma hoàn toàn không bị thương tổn, sau khi ổn định thân thể, nó không chút do dự ôm chặt lấy Trương Khuê, hàm răng sắc nhọn của nó cắn lên cánh tay của Trương Khuê, sau đó nó xé nát một cách thô bạo, một mảng lớn máu thịt của Trương Khuê đã nằm trong miệng của con thây ma, máu tươi chảy thành dòng xuống mặt đất.



Cơn đau dữ dội từ cánh tay khiến Trương Khuê giật mình, anh ta lập tức vận sức, đập cùi chỏ phải vào đầu của con thây ma khiến nó loạng choạng, rồi bồi thêm một quả tạ sắt móc lên từ cằm nó, cái đầu của con thây ma với hàm răng đang ngậm một miếng lớn máu thịt đã bị một đòn giận dữ của Trương Khuê nghiền nát.



"Đều cút ngay cho tao!"



Trương Khuê giận dữ gầm lên, cánh tay mặc dù bị thương nhưng lúc này anh càng ra tay hung hãn, sức lực mạnh mẽ như hồi lại, cánh tay trái bị mất một mảng thịt dồn sức ném mạnh quả tạ sắt trên tay vào mặt của một con thây ma đang lao đến, mặt con thây ma này liền nát bét, Trương Khuê không để ý đến quả tạ đó, mà lao lên dùng bàn tay trái bên cánh tay bị thương tóm vào cổ một con thây ma, đẩy ép nó lùi lại mấy mét rồi vung quả tạ sắt trên tay phải đánh thẳng vào một bên mặt nó, quả tạ đập vỡ một bên mặt con thây ma, cả mảng sọ lộ ra, con thây ma mềm nhũn người, Trương Khuê buông nó rơi xuống đất, tiếp tục thẳng một đường tấn công, cánh tay bị thương của Trương Khuê đã buông thõng không còn cảm giác, anh siết chắt quả tạ trên tay còn lại, dùng hết sức lực còn lại dồn lên cánh tay đó, cánh tay phình to cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, gân xanh vằn vện, anh vung vẩy quả tạ sắt sang hai bên...



Trương Khuê hiểu rằng đây chỉ là hiện tượng hồi quang phản chiếu, sau đợt bạo phát lực cuối cùng này anh chắc chắn phải chết. Nên anh muốn kéo đám thây ma chết theo làm đệm lưng cho anh dưới địa ngục, càng nhiều càng tốt.



"Giết! A…a! Giết!"



Trương Khuê hai mắt đỏ ngầu, giờ phút này anh đã quên hết thảy, anh chỉ muốn giết, giết, giết cho đến chết!



"Gừ!"



Ngay khi Trương Khuê bộc phát những nỗ lực cuối cùng của mình, điên cuồng đập tan xác những thây ma xung quanh, một cái bóng phía sau anh ta từ từ vặn vẹo, có một thây ma nhô lên từ cái bóng, chính là con thây ma có năng lực Ảnh Hóa đã đánh lén Tần Vũ, ngược lại bị Tần Vũ dùng năng lực Lửa khiến nó phải tự chặt đứt một cánh tay để tẩu thoát.



Con thây ma đó không một tiếng động xuất hiện sau lưng Trương Khuê, Trương Khuê lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn, vừa định vội vàng quay người lại, liền cảm thấy phía sau có người đã nhảy lên lưng mình, một tay ôm chặt lấy cổ của anh, nhưng thật ra thứ nhảy lên lưng Trương Khuê không phải người nào cả mà là con thây ma có năng lực Ảnh Hóa.



"Cạp!"



Trương Khuê giật mình, ngay khi anh ta vừa định phản ứng, con thây ma có năng lực Ảnh Hóa đã cắn vào cổ của anh ta trực tiếp xé ra một lỗ máu to bằng miệng bát ăn cơm, máu tươi phun ra xối xả ướt đẫm mặt đất.



"Á…a…a!"



Ngay cả Trương Khuê, một người đàn ông cứng rắn, sau khi bị thương quá nhiều, vẫn phải hét lên một tràng dài đau đớn, lúc này, nhiều thây ma hung dữ lao nhanh về phía Trương Khuê, vì chúng đã ngửi thấy mùi máu thịt thơm ngon!



Trương Khuê bị một đám thây ma đẩy ngã xuống đất, anh ta còn muốn phản kháng, nhưng những đau đớn từ những vết cắn xé trên khắp thân thể của anh, cùng với thể trạng suy yếu hoàn toàn bao trùm lấy anh ta khi năng lực Khổng Lồ Hóa hoàn toàn kết thúc, anh ta đã không thể dùng dù chỉ một chút sức lực nào nữa.



"Mọi… người......" Trương Khuê cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, anh biết đó là đám thây ma đang tranh nhau ăn máu thịt của mình, ý thức của Trương Khuê đã dần trở nên mơ hồ, gia đình tan nát, anh là người duy nhất sống sót, rồi phải vật lộn sinh tồn cùng đồng đội trong những ngày tận thế ập đến, đến lúc chết, anh còn cảm thấy như được giải thoát.



"Ngọc… Kỳ... Phương…Chu…Lý…Tùng……sống……" Trương Khuê chết hẳn rồi.

……

"Trương Khuê!" Ngọc Kỳ nhìn thấy cảnh này mắt như muốn nứt ra, nước mắt lưng tròng, tuy rằng mới quen biết hai tháng, nhưng đã cùng nhau vui buồn, sống chết có nhau, đã kết thành một mối quan hệ tình anh em sâu nặng. Trương Khuê chết thê thảm sao có thể không xót xa? Không nóng giận?



Nhưng Ngọc Kỳ không thể làm gì khác ngoài việc bất lực gọi tên Trương Khuê.



Hơn nữa bây giờ Ngọc Kỳ cũng không có tư cách quan tâm đến cái chết của Trương Khuê, bởi vì tình trạng của anh cũng rất thảm, tuy anh có thể đấm một quyền như gió đấm thủng đầu một thây ma, nhưng “song quyền nan địch tứ thủ” hai tay của anh sao đấm nguyên đám thây này cùng lúc được, nên đám thây ma vẫn liên tục công kích anh, mặc dù bọn chúng tạm thời không thể… năng lực Thép Luyện sẽ giúp anh không bị tổn thương, nhưng mọi thứ đâu phải vĩnh cửu, mỗi lần thân thể thép của Ngọc Kỳ chịu công kích đều làm tiêu hao năng lượng gien của anh, nếu như anh tiếp nhận công kích quá nhiều vượt quá giới hạn năng lượng gien có thể chống đỡ, như vậy năng lực Thép Luyện của anh cũng sẽ sớm không còn tác dụng.



"Hờ! ... Hờ!"



Lý Tùng toàn thân ướt đẫm mồ hôi, gã thở hổn hển, năng lực Cường Tráng ban đầu giúp cơ bắp hai tay của gã có lực lượng mạnh mẽ có thể vung chùy sắt nhẹ nhàng đánh bay thây ma nhưng bây giờ thì gã đã cảm giác được hai cánh tay của mình nặng như chì, mỗi lần vung chùy sắt đều vô cùng khó nhọc, cánh tay đã tê dại, gã không cam lòng, chẳng lẽ thật sự phải chết ở chỗ này sao?



Ánh sáng trên trường kiếm của Phương Chu đã hoàn toàn biến mất, anh chỉ có thể dựa vào độ sắc bén của trường kiếm và thể chất tăng cường gấp sáu lần người thường để chống đỡ đám thây ma, khó có thể duy trì được quá lâu.



"Anh. . . Bọn họ dường như không trụ được nữa." Tần Tiểu Vũ nhỏ giọng nói.



“Em không phải lo cho họ, tự lo cho mình đi.” Tần Vũ chỉ nói ngắn gọn, không phải anh không muốn giúp, anh còn đang phải vật lộn giữa đống thây ma quanh mình, nơi nơi đều là thây ma, muốn anh quay lại hỗ trợ Ngọc Kỳ và hai người khác, liệu được bao lâu, đơn giản là vô nghĩa, giữa biển thây ma như này không tiến lên trước chính là phải chết.



"Lộp! Bộp!"



Mưa máu vẫn đang rơi xuống, mưa máu khiến người ta có cảm giác như bị dội nước sôi, nhưng cũng không phải là đau đớn đến mức không thể chịu nổi, nhưng vi-rút trong cơ thể thây ma sẽ hoạt động rất mạnh trong cơn mưa máu này, hơn nữa thây ma sẽ mạnh mẽ linh hoạt hơn bình thường, lại điên cuồng và không sợ hãi, đó là lý do tại sao ngay cả Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cũng không thể nhanh chóng thoát khỏi vòng vây mà chỉ có thể tiến lên từ từ.

Nhóm bốn người nay chỉ còn ba, không rõ Ngọc Kỳ, Phương Chu, Lý Tùng bao giờ sẽ nối gót Trương Khuê.

Bên phía Tần Vũ, ngoại trừ Tần Vũ cùng Tần Tiểu Vũ có thể kiên trì, ngoài ra còn phải kể thêm Địch Thiếu Phong.



"Ha ha! Ha ha! Rác rưởi! Một đống rác rưởi! Đến đây! Lại đây! Ha ha!"



Lúc này Địch Thiếu Phong một đường giết thây ma chỉ còn cách Tần Vũ hai mươi mét, Tần Vũ cũng không còn có thể kinh ngạc nữa anh bắt đầu có chút sợ hãi, năng lực của Địch Thiếu Phong nhất định là năng lực hàng đầu trong hệ Dị Hóa, về cơ bản trụ cột thể chất của Địch Thiếu Phong khẳng định không cao, chí ít so với nhóm người Ngọc Kỳ cũng không xê dịch hơn kém bao nhiêu, nhưng là khi biến thân thành hình dạng ác thú, Địch Thiếu Phong có thể kiên trì đến thời điểm này, dường như năng lượng gien không hề suy kiệt tiêu diệt thây ma vẫn rất dễ dàng thì thật là quá kinh khủng.



Chiến đấu lâu như vậy, Địch Thiếu Phong càng ngày càng trở lên điên cuồng, vảy đen của anh ta nhuốm đầy máu đỏ sẫm, máu này là của những thây ma đã chết, mà bản thân anh ta lại không hề bị thương, vảy đen rất cứng còn cứng hơn cơ thể ‘Thép Luyện’ của Ngọc kỳ, dù móng vuốt của những thây ma này rất sắc bén, nhưng chúng không thể để lại dù là vết xước nhỏ nhất khi cào, cắn, xé vào vảy của anh.



Hơn nữa, thực lực của Địch Thiếu Phong vẫn còn đang tăng lên, lúc đầu thể chất chỉ có khoảng mười lần, nhưng trải qua một trận chiến dài như vậy, thực lực đã tăng lên mức thể chất gấp khoảng mười lăm lần người bình thường, xu thế tăng lên vẫn không hề giảm điều đó quá kinh dị.



Phòng ngự vô địch, thực lực cường đại, khi chiến đấu lại không ngừng nâng cao thực lực của bản thân, năng lượng gien không suy kiệt đây không phải là năng lực cấp cao nhất thì còn năng lực nào nữa! Chắc chắn là chiếc thìa vàng thứ hai rồi!



Tần Vũ trong mắt như lóe sáng, Địch Thiếu Phong này tuyệt đối là có năng lực đỉnh cấp trong đỉnh cấp, sau trận chiến này anh đã quyết định nếu như không có vấn đề gì liền mời Địch Thiếu Phong gia nhập đội nhóm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận