Bá Chủ Mạt Thế

Chương 112: Ngũ độc giáo tụ hội

“Ầm!"



Quả cầu lửa chỉ bay về phía trước bốn hoặc năm mét, trước khi nó phát ra một tiếng nổ rồi vụt tắt, chắc bởi vì nó đập vào một thân cây to nào đó, không… đó không phải là một thân cây...



"Là... là..." Năm người lính đều là sửng sốt, bọn họ lầm bầm không nói nên lời, chỉ là bởi vì khi cầu lửa chiếu sáng trong bóng tối, chốc lát sau, bọn họ đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho trong lòng của bọn họ phải ớn lạnh.



"Đó có... phải là rắn không? Và...không...không chỉ..." Ngay cả với phẩm chất tâm lý của họ, họ vẫn run rẩy khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.



Đột nhiên, hai chấm sáng xanh nổi lên trong bóng tối, sau đó là bốn chấm, tám chấm, mười chấm, giờ thì... dày đặc toàn chấm là chấm, và mỗi chấm là một con mắt, mỗi con mắt đều tỏa ra ánh sáng lạnh lùng và tàn nhẫn ẩn sâu trong bóng tối.



“Nhanh! Nổ súng ra hiệu cho hai người bên ngoài! Hai người bắn yểm trợ, còn lại lui dần về sau!” Đội trưởng phản ứng kịp, hét lớn một tiếng, trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ sợ hãi, bọn họ đều cố gắng trấn tĩnh lại và chấp hành mệnh lệnh. Một người lính cạnh đội trưởng nhanh chóng rút ra trong người một khẩu súng bắn pháo sáng bắn thẳng lên trời đây chính là ‘súng ra hiệu’ trong lời đội trưởng, cạnh đó tiếng súng QBZ-95 rền vang, hai đường đạn được bắn thẳng về phía trước, một loạt con rắn nhỏ rụng xuống đất, nhưng số lượng mắt rắn lấp lánh, lạnh lùng vẫn còn rất nhiều, đội trưởng cầm vũ khí lạnh và hai người lính khác đề phòng xung quanh rồi lui lại.

“Xoẹt!”

Đội trưởng vung thanh trường đao, chém rụng đầu một con rắn định tấn công đội nhóm từ phía bên cạnh, anh ta phản xạ nhanh nhất trong nhóm bởi vì năng lực của anh giống như Phi Hỏa Trùng, đó là Tốc Độ, dưới sự tăng cường của năng lực Tốc Độ, tốc độ ra đòn tấn công và tốc độ phản ứng của anh đều gấp đôi người khác. Nhưng…



“Xì!”

Lại một cái đầu rắn khác, nhưng cái đầu này to hơn trước nhiều, phải to bằng thùng phi đựng nước, đột nhiên từ trong rừng cây, lao ra với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, dường như còn vượt qua cả tốc độ ánh sáng, cái miệng của nó há to như một chậu máu, bốc ra mùi hôi thối nồng nặc, kinh khủng đến cực hạn.



Đó là một con rắn lớn màu đen, đầu to bằng thùng phi đựng nước, thân hình cũng mập mạp, nửa thân sau vẫn ở trong rừng cây, nhưng có thể phán đoán nó dài ít nhất mười lăm mét!



Con rắn lớn màu đen há to miệng, dễ dàng ngoạm lấy toàn bộ thân trên của một người lính vừa nã đạn QBZ-95, đầu của con rắn lớn màu đen ngẩng cao, hai chân của người lính quẫy đạp một cách tuyệt vọng, người lính bị con rắn nuốt trọn vào bụng.



“Ực!”



Đội trưởng nghiến răng nghiến lợi khi nghe tiếng nuốt xuống cổ họng của con rắn khổng lồ kia, nhìn thấy một màn này, trong lòng anh ta đã vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố trấn tĩnh.

“Kẻ địch quá mạnh! Không thể cứu được! Mọi người quay lại toàn lực bỏ chạy! Tôi sẽ theo sau!” Nghe lệnh ba người khác sớm đã sợ đến vỡ cả gan mật vội vàng xoay người nhằm thằng đường vào vừa nãy mà bỏ chạy.

“Xoẹt! Xoẹt”

Người đội trưởng cố gắng tập trung cầm chắc trường đao trong tay vừa lui lại vừa vận dụng năng lực, vung trường đao chém hai nhát, hai con rắn một xanh một đen cỡ nhỏ bằng cổ tay vừa lao lên đã bị cắt làm bốn khúc rơi xuống, vẫn còn ngọ nguậy trên mặt đất.



“Vù!”



Gió rít lên một tiếng, một bóng đỏ rực như lửa từ trong rừng cây lao ra, cũng là một con rắn lớn, tuy không dày bằng con rắn lớn màu đen nhưng cũng to bằng miệng bát, nó trườn đến quấn vào chân một người lính thanh niên trẻ tuổi mới đôi mươi. Do tâm lý yếu nhất nhóm, nên anh ta bị run tay run chân, thành ra anh ta bỏ chạy chậm nhất, sau đó bị vướng vào con rắn, anh ta liền ngã xuống đất.



"Á…á… á!"



Con rắn lớn màu đỏ rực như lửa di chuyển vòng quanh, leo lên từ hai chân của anh ta, cuối cùng quấn quanh ngực anh ta, người lính cảm thấy lạnh lẽo khi da rắn chạm vào người anh ấy, và nó đang từ từ thắt chặt người lính lại đến nghẹt thở, anh ta kinh hoàng hét lên.



"Xì xì!"



Đầu rắn dẹt dài màu đỏ chỉ cách đầu người lính vài xen-ti-mét, nó phun ra lưỡi rắn cũng màu đỏ sẫm, hình chữ y, liếm liên tục vào má người lính, những cái chạm rùng rợn khiến lỗ chân lông người lính như se lại, nhưng đúng lúc này hai tay anh ta vươn ra siết chặt cổ con rắn đỏ rực, đồng thời anh ấy cũng phát huy năng lực của bản thân... khiến hai tay của anh ấy trở nên cứng rắn!



Sắt Luyện là năng lực thuộc hệ Chiến Đấu, có thể khiến bản thân cứng rắn như sắt, sau khi cơ thể biến đổi xong, người lính siết chặt cổ con rắn lửa đỏ rực, anh định siết đứt cổ nó luôn.



"Xì xì!"



Con rắn màu lửa đỏ bị đau, thân thể quấn quanh người lính mãnh liệt siết chặt lại, một cỗ lực lượng mạnh hơn trước gấp mấy lần bóp nghẹt xương cốt của người lính trong nháy mắt, phát ra tiếng răng rắc…



---

Năng lực Sắt Luyện cũng không phải là năng lực hiếm thấy trước đây Ngọc Kỳ ở đội nhóm ‘3 + 4’ cũng sỡ hữu năng lực tương tự đó là Thép Luyện đều trong hệ Chiến Đấu, đây cũng là một năng lực rất thực dụng, giống như Thép Luyện, Sắt Luyện cũng có thể khiến cho da thịt, thậm chí là nội tạng cứng rắn như sắt, nhưng nghe thôi là đủ hiểu sắt so với thép thì còn thua một khoảng cách về độ cứng, sắt là một nguyên tố tự nhiên trong lớp vỏ trái đất, còn thép là hợp kim của sắt với một số nguyên tố khác và các bon, không chỉ cứng hơn sắt mà còn bền hơn, đàn hồi hơn sắt nhiều. Nên năng lực Thép Luyện tốt hơn Sắt Luyện rất nhiều, Thép Luyện có thể đạt tới năng lực cấp B còn Sắt Luyện thì không. Nếu chỉ là năng lực Sắt thì lại khác, năng lực Sắt thuộc hệ Tự Nhiên, và cũng là một trong những năng lực hiếm có và cao cấp, thậm chí có thể đạt tới cấp S. Từng có người tiến hóa sở hữu năng lực Sắt đạt tới cấp S, chỉ mới vung tay đã tổ hợp ra cả một tòa lâu đài bằng sắt mọc lên từ lòng đất, hoặc dựng lên một khu rừng chông sắt rộng cả chục ki-lô-mét… phải khẳng định đó là một năng lực cực kỳ cường đại.



---

Quay lại người lính sở hữu năng lực Sắt Luyện này, anh ta mới chỉ là một người tiến hóa cấp một, có thể chất gấp bốn lần người bình thường. Đó là tất cả, anh ta chỉ có thể làm cho da thịt trở nên cứng rắn, chống lại được đao thương hoặc đạn bình thường, xương cốt cùng nội tạng vẫn như cũ mỏng manh, đã yếu lại càng thêm yếu…



"Cạch cạch!"



Cơ thể của người lính bị con rắn siết chặt, mắt, tai, miệng và mũi của người lính đang không ngừng chảy máu ròng ròng, bởi một lực lượng khổng lồ đang chèn ép cơ thể của anh ta, và bàn tay đang giữ đầu rắn của anh ta cũng đã bất lực buông lỏng. Anh ta chắc chắn phải chết. Phía xa hai người lính trong nhóm, tuy là chạy nhanh hơn, nhưng cũng cùng chung một số phận với anh ta, bọn họ đều bị rắn tấn công, rất nhiều, rất nhiều rắn…

“Aaaa!”

Người lính đội trưởng nhìn thấy đồng đội lần lượt ngã xuống, vốn định chặn hậu cho những người còn lại trong nhóm trốn thoát. Nhưng… người lính đội trưởng gầm lên một tiếng, vung tay chém mạnh trường đao về phía đàn rắn ở phía sau, rồi dùng hết tốc lực đã được gia tăng, cắm đầu bỏ chạy về phía lều trại…

---



“Có kẻ địch tập kích, là địch tập kích!” Hai người lính ở ngoài bãi đất trống, khi nhìn thấy pháo sáng báo hiệu thì điên cuồng hét lớn một tiếng, thanh âm trong nháy mắt xé toạc màn đêm yên tĩnh truyền khắp doanh trại.



Đương nhiên, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cũng ngay lập tức tỉnh lại, bọn họ không nói gì, nhanh chóng ra khỏi lều.



"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?" Đạo Diệc cũng từ lều trại phía đối diện đi ra, vẻ mặt mệt mỏi, bên ngoài muỗi biến dị rất nhiều, rất khó ngủ, sau khi có báo động anh liền thức dậy.



“Cẩn thận, có kẻ địch tập kích trong đêm.” Vẻ mặt của Tần Vũ nghiêm túc, đưa mắt nhìn qua chung quanh, anh cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm.



"Tình huống như thế nào?"

Một lúc sau, Lục Vân, Cú Ma, Dương Cảnh Lăng đã đi ra bảo vệ ở bên cạnh Lý Nguy, Lý Nguy trầm giọng hỏi.

---

Người lính đội trưởng đã chạy tới chỗ lều trại, anh ta thở hổn hển, và anh ta là người duy nhất trong số năm người trong đội nhóm, anh ta chạy thoát nhờ năng lực Tốc Độ của mình, người lính đội trưởng sợ hãi và run giọng nói với những người lính đứng gần: "Có… rất... rất nhiều... rất nhiều rắn!"



"Sột soạt!"



Lời người đội trưởng vừa dứt, từ trong rừng cây phía trước lập tức có tiếng động, rắn rết từ trong rừng cây chậm rãi trườn bò ra ngoài, có những con rắn đỏ rực tỏa ra khí tức thiêu đốt, những con rắn băng lam mờ nhạt lạnh lẽo và những con rắn xanh lục phun ra nuốt vào sương độc. Từng con một, có con dài hơn mười mét, có con dài gần hai mươi mét, con ngắn cũng dài từ ba đến năm mét.



"Xì xì!"



Những cặp mắt của độc thú biến dị lạnh lùng nhìn chằm chằm bên này, khiến mọi người đều sởn cả da đầu.



Dương Cảnh Lăng hít sâu một hơi: "Chúng ta. . . Chúng ta lọt vào ổ rắn sao?"



“Tình huống có thể... Còn tệ hơn thế này.” Lục Vân trầm giọng nói, lúc này vẻ mặt của anh ta tràn đầy nghiêm túc.



"Uỳnh uỳnh!"



Không chỉ khu rừng phía trước, mà cả khu rừng bên trái, bên phải và phía sau cũng rung chuyển càng ngày càng lớn.



Cóc, rết, bọ cạp, ếch, sâu độc, nhền nhện… tất cả những con vật có độc tính đều đều chui ra khỏi rừng, chắc hẳn chúng đã đều bị biến dị, cảnh tượng làm người nhìn thấy phải tê dại cả da đầu.



“Đây là… d** m*, ngũ độc giáo trong phim, truyện tụ họp lại sao?” Lục Vân nguyền rủa.



Sắc mặt mọi người đều âm trầm, có những binh lính đã run lẩy bẩy, chung quanh toàn là độc thú biến dị hình hài ghê tởm, mặc dù tất cả binh lính đều đã huấn luyện rất kỹ, nhưng nội tâm của bọn họ vẫn cảm thấy bất an.





"A... thật đáng sợ!" Tần Tiểu Vũ chỉ cảm thấy sởn da gà, nữ sinh đối với rắn, rết, bò cạp, nhền nhện… đều có sự sợ hãi bản năng không thể giải thích được, huống chi những con độc vật này ở trước mặt cô, còn là thú biến dị đáng sợ!



"Xì xì!"



"Ộp!"



"Rít!"

“Ô! Ô!”





Những âm thanh nối tiếp nhau không ngừng vào lúc này, con cóc nhỏ nhất cũng có kích thước bằng cái chậu rửa mặt, còn con lớn nhất giống như một chiếc ô tô nhỏ hai chỗ, trên người phủ đầy những nhọt độc màu vàng, bên ngoài những con cóc vẫn đang chảy nhớt và mủ kinh tởm khắp toàn thân.



Những con rết xuất hiện cũng cực kỳ lớn, con rết nhỏ nhất cũng bằng cánh tay người, có con còn dài tới bốn, năm mét, hai bên thân là những chân rết đen bóng, sắc bén như những lưỡi đao, khó có thể tưởng tượng bị những con rết này quấn lên người thì sẽ ra sao nữa.



Tất cả đội ngũ đều bị những độc thú biến dị này bao vây, có binh lính trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, đây là rừng Thông Đỏ gì vậy, rõ ràng là ‘Rừng Độc” thì có!
Bạn cần đăng nhập để bình luận