Bá Chủ Mạt Thế

Chương 160: Có độc

Mọi người nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ sậm kia, ngửi được mùi vị thơm ngon, nhưng lại không còn cảm giác thèm ăn, ngược lại còn muốn nôn mửa, không ngờ loại quả yêu thích lại sinh trưởng từ máu của thây ma, dị thú và thi thú.



Tôn Bằng sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Anh Tần, thứ này có độc sao?"



Tần Vũ gật đầu: "Có độc, nhưng độc tính không quá kịch liệt, nếu như là người bình thường uống phải chất lỏng trong Thi Huyết Quả này, chỉ cần uống, bốn năm chén nhỏ toàn thân sẽ tê liệt, cuối cùng sẽ nhiễm bệnh bởi vi-rút từ đó trở thành thây ma, người tiến hóa có sức đề kháng mạnh hơn rất nhiều, nếu không sử dụng lâu dài thì cũng không phải vấn đề lớn, tuy nhiên sẽ làm chậm lại quá trình tiến hóa thể chất."



Mọi người nghe vậy thì thấy nhẹ lòng, chất lỏng trong Thi Huyết Quả này bọn họ không có đủ để dùng, thì làm sao có thể cho người bình thường thưởng thức, cho nên những người uống chất lỏng này đều là người tiến hóa, bọn họ cũng không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì bất ổn khi uống chất lỏng này cho đến tận bây giờ.



Biết rằng trong thứ này có thể có máu của xác chết, mọi người không muốn uống nữa đều đặt ly xuống, những người chưa uống thì thầm kêu may mắn, người uống rồi thì chỉ muốn phun ra.



Không giống mọi người, Địch Thiếu Phong lộ ra vẻ không tình nguyện: "Tôi muốn uống nhưng mà..."



Tần Vũ thấy vậy có chút buồn cười, người khác biết nó là Thi Huyết Quả thì sẽ bỏ qua dù sao có thể chứa máu của xác chết, đâu có ai như Địch Thiếu Phong. Nghĩ lại thì trước đó, Địch Thiếu Phong sau khi biến thân còn cắn xé cả thây ma chắc hẳn cũng không quá ghê sợ Thi Huyết Quả.



Tần Tiểu Vũ trêu chọc: "Cái đồ biến thái này, thích thì uống đi, nhưng gu mặn (khẩu vị mặn) như vậy thì nhớ tránh chúng tôi xa xa một chút."



"Vậy mà không thể uống... Đáng tiếc! Cũng chỉ là rượu máu thôi mà!" Địch Thiếu Phong miễn cưỡng đẩy ly rượu sang một bên.



Xét kỹ thì, Địch Thiếu Phong có năng lực Thân Thể Bất Tử thuộc hệ Dị Hóa đỉnh cao, sức đề kháng phải nói là khủng khiếp, chưa biết chừng uống Thi Huyết Quả không có ảnh hưởng xấu mà lại tăng cường sức mạnh cũng nên.



"Đến đây! Mang những thứ này đi." Kim Trạch Thiên gọi thuộc hạ và yêu cầu họ lấy đi tất cả Thi Huyết Quả trên bàn cùng những ly rượu đựng chất lỏng đỏ sẫm.



Sau đó, mọi người đều mất đi hứng thú, bữa tối quá tệ lại không có rượu, thật sự rất thất vọng.



Một lúc sau, trong khi ăn nốt bữa tối, Lý Nguy lên tiếng trước.



Sau khi Lý Nguy nuốt một lá rau xanh, ông ta đặt đũa xuống, nhìn bao quát mọi người có mặt trên bàn ăn một lần, và nói: "Chúng tôi là người mới đến đây, nơi này có tình huống gì đặc biệt không vậy?"



Người nói chuyện đáp lời là Chu Cường, y có chút chán nản nói: "Còn có thể là tình huống gì đây? Nơi này hoang vắng, ngoại trừ chúng ta là con người, khắp nơi chỉ có ‘Tử thú’ (thi thú), biến dị thực vật và vô vàn xương cốt. Tôi thật hoài nghi nơi này có phải hay không là địa ngục… (Thở dài) …Tôi ở đây đã hơn ba tháng, không biết vợ con của tôi giờ này ra sao nữa... "



Kim Trạch Thiên và Tôn Bằng cũng chung một vẻ buồn bã với Chu Cường, Lý Nguy thấy vậy, ho khan và nói: "(Ưm hừm) Ý tôi là, mọi người có thấy những nguy hiểm gì đặc biệt hoặc đã thử cách nào để đi ra bên ngoài, thoát khỏi nơi đây chưa?"



“Ra bên ngoài?” Ba người thủ lĩnh căn cứ nhìn nhau cười khổ.



Tôn Bằng lắc đầu: "Điểm này quả thật rất đặc biệt. Nơi này nhìn như vô tận, nhưng thực ra lại có ranh giới. Hai tháng trước chúng tôi đã thử khám phá tiểu thế giới huyết sắc này. Chúng tôi đi về phía nam ba ngày ba đêm, cuối cùng nhìn thấy ranh giới tận cùng của nơi đây, nơi đây không lớn như trong tưởng tượng."



"Thoát khỏi vùng ranh giới này sẽ là một vùng hư vô khác, có chút giống với khe nứt không gian, đã hút chúng ta vào đây." Tôn Bằng bất đắc dĩ nói: "Tiên sinh cũng biết khe hở không gian nguy hiểm cỡ nào, chúng ta vượt qua ranh giới hẳn phải chết."



Sau một lúc lâu im lặng, Lý Nguy tiếp tục hỏi: "Còn đi theo hướng khác thì sao?"



Tôn Bằng xòe tay: “Phần lớn của tiểu thế giới này là Vùng đồng bằng xương trắng, tràn ngập biến dị thực vật, chỉ cần có người tiến vào, sẽ bị những biến dị thực vật đó quấn lấy, hút khô máu thịt, cho nên chúng tôi vẫn chưa thăm dò qua được Vùng đồng bằng xương trắng, nhưng suy đoán chắc hẳn sẽ có ranh giới giống như hướng kia thôi."



Lý Nguy không muốn từ bỏ dù là cơ hội nhỏ nhất, ông ta không muốn ở lại nơi quỷ quái này, mặc dù đội ngũ của ông ta gần như đã chết hết, nhưng chỉ cần ông ta còn sống đến Thiên Mông Thành, là có thể bắt đầu xây dựng lại thế lực, ông ta hỏi tiếp : "Thật sự không có cách nào khác ra bên ngoài sao?"



“Không có.” Tôn Bằng lắc đầu.



Mọi người trầm mặc một hồi, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ nhìn nhau không nói lời nào, thật ra là bọn họ có đường thoát ra khỏi tiểu thế giới huyết sắc này, đương nhiên là dựa vào năng lực Không Gian của con Hoa Thú, chỉ cần con Hoa Thú khôi phục là có thể mang bọn họ quay trở về thế giới ban đầu.

Hiện tại con Hoa Thú chưa khôi phục, nói gì cũng vô nghĩa, chỉ nhận thêm phiền phức, hơn nữa nơi này có gần ngàn người, con Hoa Thú mang theo hai người bọn họ cùng Tiểu Hỏa đã là cố gắng hết sức, nếu mang theo tất cả mọi người ở căn cứ, có nhiều người như vậy sẽ là điều không thể với khả năng hiện tại của con Hoa Thú, không bằng giữ im lặng, nhiều nhất khi bọn họ rời đi, có thể sẽ mang theo Địch Thiếu Phong, Bạch Tiểu Na và Đạo Diệc.



Nhưng lúc này, Địch Thiếu Phong chậm rãi nói: "Rời khỏi tiểu thế giới này không phải không có cách."



Nghe được lời nói của Địch Thiếu Phong, trên khuôn mặt của Lý Nguy hiện lên một tia hy vọng, trái lại trên khuôn mặt của đám người Kim Trạch Thiên lại biến sắc.



Lý Nguy giỏi quan sát biểu cảm và phân tích ngôn từ, ông ta rất dễ dàng nhìn ra sắc mặt của mọi người có gì đó không ổn, lúc này ngữ khí khách sáo nhưng tràn đầy nghi hoặc: “Các vị thủ lĩnh, nếu các vị biết tin tức gì quan trọng, tôi mong mọi người không giấu giếm, chúng ta bây giờ đã ngồi chung một con thuyền, mọi người đều muốn trở về trái đất, không ai muốn ở lại địa phương quỷ quái này, đúng không?"



Thật vậy, bọn họ là những người sống sót duy nhất ở nơi này, lương thực luôn thiếu thốn, nếu có thì cũng khó ăn, hàng ngày luôn phải đối mặt với những nguy hiểm rình rập, lại không có thông tin về những người thân thuộc, bọn họ thà quay trở lại trái đất, chịu khổ, chịu đói, thậm chí chết cùng với gia đình, chứ không muốn ở lại nơi này thêm một ngày nào nữa.



Khuôn mặt của Kim Trạch Thiên bộc lộ một vẻ sợ hãi: "Như Tôn Bằng đã nói với Tần Vũ, về Bất Tử tộc..." (Chương 157)



Kim Trạch Thiên nuốt nước miếng: "... Bọn chúng quá mạnh, chỉ có bốn thây ma của Bất Tử tộc, nhưng đã giết hơn tám mươi người tiến hóa của chúng tôi, hiện trường chết chóc vô cùng tàn khốc."



Chu Cường nhớ lại: "Thuộc hạ của lão Kim quay lại báo cáo, lão Tôn và tôi nhanh chóng mang theo một trăm người tiến hóa trong căn cứ tới hỗ trợ. Khi chúng tôi đến ... khắp nơi đều là nội tạng người, các mảnh chân tay và đầu người la liệt trên mặt đất."



Chu Cường nhìn sang Bạch Tiểu Na và Địch Thiếu Phong, ánh mắt của y tràn đầy cảm kích và nói: “Khi đó, chúng tôi lao ngay vào chiến đấu, tuy chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, nhưng vẫn bị đối thủ đánh bại hoàn toàn. May mắn thay, lúc đó có cô Bạch và anh Địch ở đó, nếu không tổn thất của chúng tôi sẽ còn thảm trọng hơn.



"Bốn thây ma Bất Tử tộc sao?" Lý Nguy, Lâm Phong, Cú Ma, Lục Vân, Dương Cảnh Lăng và Đạo Diệc đều âm thầm thấy khó hiểu, họ đã nhìn thấy nhiều thây ma, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cái gọi là thây ma có bề ngoài và trí tuệ giống con người.



Trong lòng Tần Vũ dù đã biết đến Tuyệt Không, các thành viên khác và Vương của Bất Tử tộc. Nhưng anh vẫn cẩn thận lắng nghe. Bất Tử tộc tuyệt đối là rất mạnh và có tiềm lực thật sự để đứng đầu phe thây ma trong tận thế sau này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận