Bá Chủ Mạt Thế

Chương 105: Tiếng khóc

Tần Vũ như chết lặng, anh đã hứa với Lưu Thiết Chùy sẽ đưa Lưu Huy an toàn đến Thiên Mông Thành, nhưng Lưu Huy đã chết trước mặt anh chỉ trong vòng mới một ngày.



Khó chịu nhất chính là Đạo Diệc, nhìn thấy thi thể của Lưu Huy bị mấy người lính khiêng đi, anh ta cảm thấy vô cùng áy náy và cảm thấy mình rất có lỗi với cái chết của Lưu Huy.



"Đi ngủ đi."



Tần Vũ lắc đầu không muốn nói gì nhiều, những ngày sau khi tận thế bắt đầu, người bị chết quá nhiều, Lưu Huy chết cũng sẽ không gây ra bất kỳ náo động gì lớn, tuy trong lòng anh cũng áy náy nhưng anh không thể thay đổi sự thật, anh lặng lẽ đi vào buồng tắm trong căn phòng mà mình nghỉ lại, đương nhiên là nước và điện trong tòa nhà này đã bị cắt, thứ mà Tần Vũ sử dụng là nước trong nhẫn không gian của mình, và anh ấy đã kịp bổ sung nước một lần khi còn ở trong doanh trại quân đội của Thịnh Cảnh Thành, nếu không sẽ không còn đủ nước để tắm.



“Em cũng muốn đi tắm!” Tần Tiểu Vũ chạy tới, đôi mắt to chớp chớp.



"Em tắm nữa làm gì? Không phải mới tắm lúc ban ngày sao?" Tần Vũ lườm cô một cái, "Không biết tiết kiệm nước sao?"



Trên người Tần Vũ có dính rất nhiều vết máu từ trận chiến vừa rồi, máu là của những con Trùng tộc mà anh giết, trong khi đó, Tần Tiểu Vũ lại ngồi trên lưng Hỏa Giáp Trùng Vương nên trên người của cô không những không bị dính máu của Trùng tộc, mà đến bụi đất cũng không bị dính chút nào lên người.



Tần Vũ tiện tay đóng cửa buồng tắm, và khóa lại.



Tần Tiểu Vũ tức giận bĩu môi, lẩm bẩm: "Đây là vấn đề về thiếu nước sao? Đồ xấu tính!"



Một thoáng sau, phía dưới dãy tòa nhà, ngoại trừ còn lưu lại chút mùi khó chịu, nhưng không gian cũng đã yên tĩnh lại, tuy khả năng rất lớn là Trùng tộc sẽ không tập kích lần nữa trong tối nay, dù sao bọn chúng cũng vừa bị đánh bại, điều này đã thể hiện rõ thực lực của đàn Trùng tộc này không bằng đội ngũ bọn họ, bọn chúng sẽ không quay trở lại tìm chết, nhưng cũng không thể không đề phòng, nếu Trùng tộc biết dùng một chiêu ‘hồi mã thương’ sẽ gây nên một cục diện không tốt cho một đội ngũ không có phòng bị.



Toàn bộ binh lính đều đã nhận được mệnh lệnh phải cảnh giác cao độ, nên Tần Vũ cũng yên tâm đi ngủ.



Nhìn Tần Tiểu Vũ đang nằm tựa vào bên vai mình, Tần Vũ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, anh nhận ra Tần Tiểu Vũ bây giờ chắc hẳn đã quen với hoàn cảnh tận thế rồi, vừa mới trải qua một cuộc chiến đẫm máu, mà cô vẫn có thể ngủ say như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tâm trạng của Tần Tiểu Vũ cũng quá bình thản đi!



Ngẫm lại, đã gần ba tháng, Tần Tiểu Vũ và Tần Vũ mỗi ngày đều cùng nhau săn giết không ít thây ma và biến dị thú trong Thịnh Cảnh Thành, tính ra Tần Tiểu Vũ có thể tự nhiên như vậy cũng là bình thường.



"Về cuộc tập kích của Trùng tộc... cuộc chiến vừa rồi có kết cục như vậy, thật là lạ!" Tần Vũ nằm ở trên giường, vẫn cảm thấy cuộc tập kích của Trùng tộc rất kỳ quái, anh đương nhiên không biết Lý Nguy còn suýt chút nữa bị Trương Quỳ giết chết. Những thông tin về sự an toàn của Lý Nguy đều là bí mật quân sự, Cú Ma, Dương Cảnh Lăng, Lục Vân và những người lính có mặt khi tình huống nguy hiểm xảy ra với Lý Nguy chắc chắn sẽ không lan tin khắp nơi theo đúng nghĩa vụ của người lính cận vệ, nếu không tuân thủ như vậy sẽ làm xáo trộn tinh thần của cả đội ngũ.



Tần Vũ cũng nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, hơi thở đều đều, nhưng lần này anh đã thả ra tia cảm ứng tinh thần để chú ý xung quanh hơn, tránh gặp phải tình cảnh như vừa rồi.



Sáng sớm hôm sau, mọi người đều thức dậy rất đúng giờ.



Ngồi trong xe quân sự, Lý Nguy trầm giọng nói: "Mọi người động tác nhanh lên, cuộc tập kích hôm qua của Trùng tộc có điểm rất kỳ lạ, chúng ta không nên dừng lại ở nơi này quá lâu, trước buổi trưa hôm nay toàn đội ngũ phải rời khỏi Thịnh Cảnh Thành."



Nếu là một đội ngũ năm trăm người bình thường, không có tổ chức và vô kỷ luật thì chắc chắn sẽ không thể rời đi nhanh chóng như đội ngũ cận vệ tinh binh của Lý Nguy. Những binh lính tinh nhuệ này bất cứ lúc nào đều chuẩn bị kỹ càng và sẵn sàng, nói đi là đi, hiệu suất cực cao.



Đội ngũ sắp xếp đội hình di chuyển rất chỉnh tề, ở xa phía đằng trước có một độ lính trinh sát đang thăm dò đường đi theo kế hoạch từ trước, cùng trung quân giữ khoảng cách hơn hai trăm mét, để đội ngũ không gặp phải nguy hiểm bất ngờ, và có thể ứng phó kịp thời. Lý Nguy đi trong xe quân sự xếp ở giữa cùng ngồi với Cú Ma, Dương Cảnh Lăng và Lục Vân, trước và sau chiếc xe đó đều có hai xe tải quân sự cỡ lớn bảo vệ vòng ngoài, Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc cùng ngồi trên một chiếc xe tải quân sự cớ lớn phía trước xe của Lý Nguy, cuối cùng con Hỏa Giáp Trùng Vương đi trước cả hai chiếc xe đó.



Tuy rằng đông người, nhưng hành quân hiệu quả cũng không chậm, dọc theo đường đi có mấy đợt nhỏ thây ma công kích, trong đó có một đợt gồm năm mươi con thây ma, trong đội ngũ đã có thương vong, một người lính đã hy sinh, theo lý thuyết mà nói, đáng nhẽ đã không có thương vong như vậy, dưới hỏa lực mạnh mẽ và dày đặc, trên cơ bản không có thây ma nào có thể tới gần, nhưng trong đám thây ma kia có một con thây ma đã biến dị, bốn chi của nó đều có giác hút như bạch tuộc.



Con thây ma biến dị di chuyển lẩn trốn trên tường của các tòa nhà bằng giác hút, sau đó từ trên trời nhảy xuống lao thẳng vào giữa đám đông, tuy là ngay sau đó nó bị bắn thủng lỗ chỗ như cái sàng nhưng nó đã kịp cắn đứt cổ một người lính gần nhất.



Ngoại trừ một người lính đã tử trận, trên đường đi cũng không có thương vong khác, đội ngũ thuận lợi rời khỏi Thịnh Cảnh Thành, ngay lúc rời đi, toàn đội ngũ bắt đầu tăng tốc hành quân, trực tiếp tiến lên.



Bởi vì tuy Trùng tộc tập trung chủ yếu ở phía đông của Thịnh Cảnh Thành, nhưng không ai có thể đảm bảo bên ngoài phụ cận Thịnh Cảnh Thành sẽ có Trùng tộc phục kích bọn họ hay không.



Nhưng hiển nhiên là tất cả mọi người đều lo lắng vô cớ, bên ngoài thành trống không, đừng nói là Trùng tộc, ngay cả một con muỗi cũng không thấy.



"Quái thật, tại sao lại không gặp nổi một con Trùng tộc nào?" Lục Vân cảm thấy khá đáng tiếc, anh ấy rất ghét Trùng tộc và ước gì mình có thể giết sạch tất cả bọn chúng.



“Được rồi, không gặp thì không gặp, như vậy tốt hơn, nếu như gặp phải Trùng tộc phục kích, có thương vong là điều không thể tránh khỏi” Dương Cảnh Lăng không tình nguyện nói.



“Cẩn thận một chút, có điều bất thường.” Tần Vũ nhỏ giọng nói với Đạo Diệc và Tần Tiểu Vũ, ba người xuống khỏi chiếc xe tải quân sự cỡ lớn và chuyển sang ngồi trên lưng con Hỏa Giáp Trùng Vương.



Tần Vũ thật sự cảm thấy bất an, tối hôm qua bọn họ bị một đạo quân Trùng tộc tập kích, tuy Trùng tộc đã bị đẩy lùi nhưng Tần Vũ đoán chừng hôm nay rời khỏi Thịnh Cảnh Thành, ít nhất sẽ phải có một đám Trùng tộc tới phục kích, nhưng sự thật đã chứng minh, anh chính là lo lắng vô ích, tính huống như vậy là rất không bình thường so với những hiểu biết của Tần Vũ về Trùng tộc ở kiếp trước.



Lý Nguy nghiêm túc nói: "Mọi người đừng quay đầu lại, không được chậm trễ, chúng ta rời khỏi Thịnh Cảnh Thành càng sớm càng tốt."



Đội ngũ tiếp tục hành quân, mọi người không ai nói một lời nhanh chóng tiến lên phía trước, sau lưng Thịnh Cảnh Thành càng ngày càng xa, tâm trạng của mọi binh lính đều rất phức tạp, bọn họ biết không bao lâu nữa, Thịnh Cảnh Thành sẽ hoàn toàn tan thành mây khói và bị chôn vùi theo thời gian.



"Anh này. . . " Tần Tiểu Vũ có chút buồn bực, cô cùng Tần Vũ từ nhỏ liền ở Thịnh Cảnh Thành lớn lên, đây là lần đầu tiên cô và Tần Vũ rời khỏi Thịnh Cảnh Thành, cô biết mình sẽ không bao giờ có thể quay trở lại nơi đây, cô cảm thấy không được thoải mái…



Tần Vũ xoa đầu của Tần Tiểu Vũ, trong lòng của anh cũng có cảm giác giống cô, anh thở dài một hơi, anh biết tương lai phía trước của hai người sẽ không ổn định, mặc cho việc bọn họ ở Thịnh Cảnh Thành cũng chỉ là mỗi ngày lang thang săn giết thây ma, biến dị thú và đi tìm thức ăn trong gần ba tháng, nhưng cũng không thể phủ nhận đó là một khoảng thời gian tốt đẹp với bản thân anh và Tần Tiểu Vũ, ước chừng đây sẽ trở thành một kỉ niệm quý giá của hai người trong suốt một khoảng thời gian dài, bởi vì Tần Vũ biết thế giới bên ngoài nguy hiểm và hỗn loạn như thế nào.



Thịnh Cảnh Thành chỉ là một khu vực bị nhiễm vi-rút không quá nghiêm trọng, nếu không có sự tồn tại của Mẫu Trùng, với năng lực của Lý Nguy, ông ta chắc chắn có thể tiêu diệt tất cả thây ma và biến dị thú trong Thịnh Cảnh Thành và thiết lập một căn cứ sinh tồn tương đối an toàn.



Những khu vực bị ảnh hưởng nghiêm trọng thường thường mức độ nguy hiểm cũng phải hơn Thịnh Cảnh Thành gấp mười lần!



“Mọi người... có nghe được thanh âm gì không?” Đi khỏi Thịnh Cảnh Thành khoảng hai, ba giờ đồng hồ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, biết rằng đội ngũ đã rời khỏi vòng vây của Trùng tộc, ngồi trên lưng của con Hỏa Giáp Trùng Vương, Đạo Diệc nhẹ giọng nói.



"Đừng lo lắng, không cần để ý làm gì." Tần Vũ cũng đã nghe thấy, hình như là tiếng trẻ con khóc, nhưng anh không muốn quan tâm, nhóm Cú Ma trong xe quân sự có tai còn thính hơn Đạo Diệc hiển nhiên cũng nghe thấy, nhưng không ai dừng lại.



"Âm thanh này. . . Càng ngày càng rõ." Không chỉ có những người lính tiến hóa nghe được tiếng khóc, những người lính bình thường cũng đã nghe thấy, toàn bộ đội ngũ yên lặng, tập trung quan sát xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận