Bá Chủ Mạt Thế

Chương 132: Mùi thịt

Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, người đàn ông có sắc mặt vàng vọt quay đầu cười với bọn họ: “Tôi ở cùng anh trai và chị dâu, hai người cũng biết từ khi tận thế ập đến, một người khó thể sống sót một mình."



Tần Tiểu Vũ khẽ gật đầu, xác thực, ngay cả một thây ma bình thường nhất cũng không thể được xử lý bởi sức của một người bình thường, người bình thường chỉ có thể sống sót trong một nhóm như thế này.



Người mở cửa cũng là một người đàn ông, nhưng nhìn so với người đàn ông có sắc mặt vàng vọt kia cường tráng hơn nhiều, nhìn thấy Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, ánh mắt bèn sáng lên, khóe miệng treo lên một nụ cười quỷ dị: "Hai người nhanh vào đi!"



Khi cửa vừa được mở ra, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ giật mình, xộc vào mũi họ là một mùi máu tanh rất nồng nặc.



“Làm sao vậy, mau vào đi thôi.” Người đàn ông có sắc mặt vàng vọt khó hiểu nói, sau đó vào trong phòng trước.



Tần Tiểu Vũ liếc nhìn Tần Vũ, họ cũng đi theo vào trong, trong phòng có một cái nồi lớn, rất bắt mắt, dưới nồi là một đống củi đang cháy, nước trong nồi đang sôi sùng sục, mùi thịt chính xác là từ cái nồi lớn này.



Một người phụ nữ trung niên toàn thân lấm lem đang ngồi bên cạnh nồi bổ củi, lúc này mới ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt gầy gò, có nét vui buồn thất thường vội nói: "Đại Tráng, lại có người tới à! Lại đây ăn đi!, bảo bọn họ cùng ngồi dùng bữa, nấu sắp xong rồi đây."



Nhưng cả hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều không nhúc nhích nổi, Tần Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn vào trong nồi, đột nhiên có thứ gì đó nổi lên, đó là một ngón tay, một ngón tay đã bị luộc nát nhừ, cô bèn cảm thấy buồn nôn, lắp bắp nói: " Đây... là món gì? … trong nồi nấu gì đó?"



Người đàn ông có sắc mặt vàng vọt cười bỗng ha hả, người đàn ông cường tráng cũng lộ ra nụ cười quái dị, người phụ nữ trung niên hướng đôi mắt khô vàng hốc hác nhìn chằm chằm Tần Tiểu Vũ, đầu óc như bị thần kinh kêu to lên: "Ranh con, mày cho rằng đồ ăn do bà nấu ăn không ngon sao?”



Người phụ nữ trung niên nhe ra một hàm răng ố vàng, vẻ mặt hung ác nhặt lên một con dao đồ tể dính máu trên mặt đất.



"Bành!"



Cửa nhà đóng chặt, ngọn đèn trong phòng chợt tối mờ, chỉ còn lại ánh lửa nhảy nhót bên trên đống củi.



"Này, hai người, không phải muốn cùng ăn chút gì sao?" Người đàn ông có sắc mặt vàng vọt đi tới bên cạnh cái nồi lớn, sau đó dùng một đôi đũa dài gắp một cái gì đó từ trong nồi, Tần Tiểu Vũ vừa thấy vật được gắp ra thì lập tức nôn khan.



Đó là một đoạn cánh tay người dài mười xen-ti-mét, từ đó tỏa ra mùi thịt hấp dẫn, nhưng Tần Tiểu Vũ lại ghê tởm mùi này đến buồn nôn bởi vì đó là mùi thịt người!



"Chặt miếng lớn quá, còn chưa chín..." Người đàn ông có sắc mặt vàng vọt bỏ đoạn cánh tay người vào lại trong nồi, sau đó tiến vào gian phòng nhỏ bên cạnh, từ trong đó cầm ra một con dao to bản sắc bén.



“Lát nữa tao sẽ băm nhỏ bọn mày kỹ hơn chút.” Người đàn ông có sắc mặt vàng vọt nhếch miệng cười toe toét, trong lúc đó người phụ nữ trung niên cũng đang cầm một con dao đồ tể dính đầy máu còn đang rỉ xuống sàn nhà ‘tách tách’, người đàn ông cường tráng thì bước tới chặn lại cửa, lạnh lùng nhìn Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ.



Căn phòng lờ mờ sáng, ánh lửa không ngừng bập bùng phản chiếu ba khuôn mặt dữ tợn và ghê tởm như ba cái bóng ác quỷ.



"Các... người..." Tần Tiểu Vũ cảm thấy vô lực, cô không thể tưởng tượng nổi những người này... lại ăn thịt người?



Tần Vũ im lặng hồi lâu, mới bình tĩnh nói: "Tiểu Vũ, đi thôi."



Người ăn thịt người, loại chuyện này chỉ có thể xảy ra khi con người bị đói đến cùng cực, bất kể là chiến tranh từ cổ đại đến hiện đại, hạn hán hay tận thế đều thiếu lương thực, nếu con người không đủ ăn, họ sẽ chết đói. Những người tự cho mình là hiền lành khi đói cũng có thể làm ra những điều điên rồ nhất.



Tần Vũ ngay từ đầu đã thắc mắc tại sao lại có mùi thịt, dù sao tận thế cũng đã ba tháng rồi, bọn họ tìm đâu ra thịt để ăn đây? Ngay từ đầu, Tần Vũ chú ý tới sự kỳ quái của những người này, ngửi thấy trong miệng bọn họ có mùi máu tanh, mơ hồ hiểu được những người này là đã ăn thịt người để sống sót được trong tận thế!



Đây không phải lần đầu tiên Tần Vũ nhìn thấy người ăn thịt người, trong Thời đại đen tối ở kiếp trước, anh đã từng chứng kiến có người giết con đẻ ra làm thức ăn, chỉ là anh không ngờ rằng, chưa đầy ba tháng sau khi tận thế đã lại xảy ra chuyện người ăn thịt người sớm như vậy.



Người đàn ông có sắc mặt vàng vọt và hai người còn lại là người dân địa phương sống ở huyện Hồng Phong, người đàn ông cường tráng và người phụ nữ trung niên là vợ chồng, Người đàn ông có sắc mặt vàng vọt là em trai của họ, sau khi tận thế, nơi này xảy ra rất nhiều chuyện quỷ dị, tìm kiếm thức ăn vô cùng khó khăn, con cái và người nhà của bọn họ đều chết vì đói.



Bọn họ cũng phát điên khi đói đến cùng cực, bọn họ không muốn chết, muốn sống sót, ngay cả khi họ có phải trở thành nửa người nửa quỷ thậm chí là hoàn toàn thành ác quỷ ăn thịt người!



Vì vậy, bọn họ đã đưa ra một quyết định điên rồ là giết những người khác để ăn thịt và uống máu của những người đó!



Tần Vũ nhìn vẻ mặt vặn vẹo điên cuồng của ba người, lắc đầu, ba người này đã điên rồi, không khác gì lũ quái vật.



"Đi thôi? Ngươi muốn đi đâu? Ha ha, hiếm lắm mới thấy thịt người tươi mềm như vậy, thịt của các người nhất định rất thơm ngon!" Người đàn ông có sắc mặt vàng vọt cười toe toét.



Tần Vũ không nói gì, đỡ Tần Tiểu Vũ đi về phía cửa, từ một căn phòng nhỏ khác bên cạnh bốc mùi máu tanh nồng nặc, Tần Vũ không cần đoán cũng biết, căn phòng đó sẽ là một nơi giống như lò mổ, chỉ khác là thứ bị giết mổ ở đó không phải bò, heo mà là con người!



“Muốn đi sao?” Người đàn ông cường tráng đứng chặn cửa hung ác nói, thời điểm gã đang muốn động thủ, đột nhiên thân thể của gã cứng đờ, giống như người mất hồn, không thể nhúc nhích.



“Cút xéo!” Tần Vũ lạnh nhạt nói, người đàn ông cường tráng giống như khôi lỗi vội tránh sang bên cạnh một bước.



Tần Vũ mở cửa, dẫn Tần Tiểu Vũ ra khỏi căn phòng gớm ghiếc này, lúc này ba người còn lại trong phòng giống như người mất hồn, mặt của bọn họ không có biểu cảm, chậm rãi hầm hầm hướng về miệng chiếc nồi to đang đun thịt người mà bước tới, rồi tất cả đều lần lướt nhúng đầu vào nước sôi và chết.



Đây là năng lực Độc mới của Tần Vũ, độc Mê Huyễn.



Độc Mê Huyễn có thể chuyển hóa năng lượng gien thành độc vô hình, gây ra ảo giác cho người trong bán kính 20m, mặc dù độc Mê Huyễn của Tần Vũ không bằng con Ngũ Độc Thú, nhưng người tiến hóa bình thường cũng không cách nào chống lại độc này, đừng nói tới một ít nhân loại bình thường, ba người kia đều bị Tần Vũ hạ độc Mê Huyễn, cho dù Tần Vũ sai khiến bọn họ tự sát ngay lập tức, bọn họ cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái.



Sau khi xuống lầu, mở cửa, hít thở không khí trong lành bên ngoài, Tần Tiểu Vũ rốt cuộc cũng cảm thấy khá hơn, nhưng sắc mặt cô vẫn trắng nhợt như tờ giấy, cô không thể tưởng tượng được có người lại có thể ác độc như vậy, giết người lấy thịt như súc vật, loại chuyện này cô chỉ thấy trong sách truyện hoặc phim ảnh, nhưng bây giờ nó lại xảy ra trước mắt cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận