Bá Chủ Mạt Thế

Chương 168: Ra ngoài căn cứ cùng Khổng Vĩ và Hứa Khai



"Được, được, có giỏi thì đi luôn đi." Tần Vũ lẩm bẩm một cách bất đắc dĩ.

---



Không có ngày hay đêm trong tiểu thế giới huyết sắc này, Tần Vũ và những người khác đã dậy sau khi nghỉ ngơi khoảng năm tiếng đồng hồ.



Vừa ra khỏi phòng, Tần Vũ đã nhìn thấy Địch Thiếu Phong, Bạch Tiểu Na, Tần Tiểu Vũ , Đạo Diệc và một số người khác đang đi ra khỏi phòng và đến nơi tập trung giữa căn cứ.



"Anh, ở đây nè?" Tần Tiểu Vũ sau khi thấy Tần Vũ thì vẫy vẫy tay.



Trong những người đã đến nơi tập trung, có hai thanh niên tầm hai mươi tuổi là người mà Tần Vũ đã từng gặp, là Hứa Khải và Khổng Vĩ, hai người họ đã chứng kiến Tần Vũ giết ba người Cố Dũng, Thẩm Chung, Đào Dã một cách lạnh lùng và tàn nhẫn.



Hai người họ đứng cạnh một người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón.



Bạch Tiểu Na nói: "Chúng ta cùng ra ngoài tìm đồ ăn đi."



Địch Thiếu Phong tiếp lời: "Mọi người cùng đi chứ, thả lỏng gân cốt, nơi này quá nhàm chán, không bằng cùng nhau ra ngoài vừa dạo chơi nhìn ngắm nơi đây vừa tìm thêm thức ăn?"



"Đồng ý cả hai tay!" Tần Tiểu Vũ lập tức nói, Tần Vũ cũng không có cự tuyệt, anh đang định đi ra ngoài căn cứ nhìn qua tiểu thế giới huyết sắc này một chút.



Một nhóm người cùng đi ra ngoài căn cứ.



Địch Thiếu Phong giới thiệu những người khác với Tần Vũ: "Đây là một lời hứa, Hứa Khai, người này là đuôi khổng tước, Khổng Vĩ, và ông chú là đổi tiền mới, Tiền Lập Tân."



Địch Thiếu Phong giới thiệu xong những người khác, thì cũng giới thiệu lại với ba người bọn họ: "Người thanh niên mặt lạnh như băng này tên là Tần Vũ, còn vị tiểu thư xinh đẹp này là Tần Tiểu Vũ."

Tần Tiểu Vũ khá vui vẻ vì Địch Thiếu Phong giới thiệu mọi người theo cách khùng điên nhưng đến cô thì nghiêm chỉnh lại. Không thế nào cô cũng cho anh ta một trận!

“Chào Tần tiên sinh và Tần tiểu thư!” Hứa Khai và Khổng Vĩ có khuôn mặt hơi tái đi, họ có chút khẩn trương khi lại gần Tần Vũ, bởi vì họ đã tận mắt nhìn thấy Tần Vũ giết Cố Dũng, Thẩm Chung, Đào Dã như ngóe, vô cùng tàn nhẫn, lại chẳng tốn sức và thời gian là mấy.



Và người đàn ông trung niên tên Tiền Lập Tân thì mỉm cười gật đầu.



Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Hứa Khai và Khổng Vĩ, Tần Tiểu Vũ cười nhẹ và nói: "Anh trai tôi không phải là kẻ cuồng sát đâu, cũng sẽ không ăn thịt người, đừng lo lắng quá, không cần phải sợ đâu!"



Hứa Khai và Khổng Vĩ hơi xấu hổ khi nghe một cô gái tuổi còn đang đi học nói như vậy.



Sau khi đi ra khỏi căn cứ, Tần Vũ hỏi Địch Thiếu Phong: "Thi thú ở nơi này có thực lực thế nào?"



Địch Thiếu Phong nghe vậy đáp: “Anh Tần yên tâm, những thi thú này mạnh bình thường, phần lớn chỉ là thi thú cấp một, cả tháng may ra gặp được bảy, tám con thi thú cấp hai là cùng. Miễn là chúng ta không đi đến vùng ranh giới, thì bình thường sẽ không có gì nguy hiểm."



Vùng ranh giới là ám chỉ nơi tận cùng của tiểu thế giới huyết sắc này, tiểu thế giới này thật ra cũng không lớn, có lẽ không lớn hơn Thịnh Cảnh Thành bao nhiêu, nhưng dù vậy, nó cũng đủ sức chứa hơn mười triệu người cùng sinh sống.



Một nửa của tiểu thế giới huyết sắc là một vùng đất sỏi màu đỏ tươi, thỉnh thoảng có những ngọn đồi nhỏ hay núi nhỏ nhấp nhô, trong khi nửa còn lại là vùng đồng bằng chôn xương chứa đầy biến dị thực vật.



"A! Phía trước có rất nhiều cây bắp biến dị (cây ngô biến dị)!"



Nhóm người đi hơn một tiếng đồng hồ, đột nhiên Khổng Vĩ mừng rỡ chỉ về một hướng nói, viền mắt toát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, con mắt dần biến thành màu nâu, hơi to ra, lòng trắng trong mắt đổi sang màu hơi vàng, con ngươi có màu như sơn đen, hai mí mắt trên dưới dài ngắn bằng nhau, ánh mắt rất sắc bén, hai mắt của Khổng Vĩ biến đổi giống hệt như hai mắt của chim ưng.



Tần Vũ dễ dàng nhận ra năng lực của Khổng Vĩ, đây là năng lực Mắt Ưng thuộc hệ Nhận Thức, nhưng đẳng cấp cao hơn Mắt Bắt Dính của Đào Dã (Chương 154) một chút, là năng lực xếp hạng tốt nhất trong hạng hạ cấp của hệ thống nhận thức, vì vậy đương nhiên chẳng thể nào so được với Thiên Lý Nhãn. Tác dụng rõ rệt nhất của năng lực Mắt Ưng là thị lực siêu phàm, tuy không chuyên về nắm bắt các chuyển động nhanh như Mắt Bắt Dính, nhưng thị lực siêu phàm này của Mắt Ưng không chỉ đơn giản là nhìn xa hơn, nó bao gồm rất nhiều tính năng và ngay từ khi trở thành người tiến hóa cấp thấp nhất sở hữu năng lực Mắt Ưng thì cũng đã rất đặc biệt. Dễ hiểu nhất là ngay khi vừa trở thành người tiến hóa, Khổng Vĩ đã có thể nhìn xa hàng trăm mét, đứng trên nóc tòa nhà cao mấy chục tầng có thể nhìn rõ con kiến bò dưới mặt đất, hơn nữa hình ảnh mà mắt của Khổng Vĩ thu được sẽ rõ nét và có sắc màu lung linh hơn người bình thường dùng ống nhòm rất nhiều. Điểm đặc biệt muốn nói đến là Khổng Vĩ gần như có thể quan sát cả phía sau đầu trong khi mắt đang nhìn thẳng, với góc nhìn ba trăm bốn mươi độ, người bình thường chỉ có góc nhìn tối đa là một trăm tám mươi độ. Đây là một năng lực không quá tồi!

Không tồi cũng phải tùy từng đối tượng, nếu là Tần Vũ thì được, anh đã trải qua rèn luyện, có nhận biết nhất định về từng loại năng lực, có kỹ năng chiến đấu cấp AAA và rất nhiều kinh nghiệm thực chiến. Như đã từng nói năng lực thuộc hệ Nhận Thức là những năng lực gây ra các tác dụng có lợi lên các giác quan như thị giác, thính giác, xúc giác, vị giác, khứu giác hoặc tăng cường sự nhạy bén của hệ thần kinh, tăng tốc độ phản xả, tăng cảm giác, tăng cảm ứng… của chính người tiến hóa sở hữu những năng lực đó, hoặc dùng tác động lên mục tiêu khác. Nhưng không phải cứ sở hữu năng lực thuộc hệ Nhận Thức là có toàn bộ các tác dụng đó, các năng lực Nhận Thức hạ cấp bị gọi là hạ cấp là bởi vì các năng lực này đều có hạn chế rất rõ ràng là thiếu đoạn sau của chữ “hoặc” bên trên. Ví dụ với Mắt Ưng, bởi vì số lượng hình ảnh mà não bộ phải xử lý bị nhân lên rất nhiều lần từ việc tăng trưởng trường thị lực lên ba trăm bốn mươi độ, đây vừa là lợi thế vừa là một gánh nặng cực lớn, không phải ai cũng có sự rèn luyện não bộ một cách chuyên nghiệp để giải quyết được gánh nặng này, nhất là những người tiến hóa bình thường, thậm chí có rất nhiều người tiến hóa sở hữu năng lực Mắt Ưng ở tận thế một trăm năm sau đã bị điếc, bị câm, hoặc mất đi hoàn toàn vị giác và khứu giác, vì não bộ tập trung phần lớn vào xử lý dữ liệu hình ảnh trong thời gian dài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận