Bá Chủ Mạt Thế

Chương 173: Ngàn năm một thủa

… Ở lần chiến đấu trước đó anh ta đã được trải nghiệm qua cảm giác tăng cường thể chất từ năng lực của Tần Tiểu Vũ, thể chất của anh ta khi đó đã tăng lên gấp đôi, và anh dám chắc năng lực của Tần Tiểu Vũ không phải là năng lực có thể triệu hồi.



Tuy vậy Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ lúc đó đều biểu hiện ra thực lực mạnh hơn anh rất nhiều, Địch Thiếu Phong cũng cảm thấy bọn họ rất thần bí, từ rất lâu về trước đã có thể dễ dàng tiêu diệt một con thây ma cấp hai khổng lồ cường đại, cho nên bây giờ có thể khống chế, sai khiến một con quái vật cũng không có gì là to tát.



Mà Hứa Khai xung phong nói: "Chị Tần, cứ để em giúp chị thu thập khối năng lượng tiến hóa."



Phần còn lại của con thi thú đại bàng là một bãi bầy nhầy kinh tởm bốc mùi hôi thối, vì vậy Hứa Khai cư xử ra dáng một quý ông, chủ động đứng ra chia sẻ công việc không hợp với phái nữ.



"Không cần." Mắt của Tần Vũ hơi bén lại, lắc đầu, chỉ đầu ngón tay về phía đống bầy nhầy kia, đầu ngón tay đó bốc lên một đốm lửa nhỏ màu tím, từ đó tản mát ra một khí tức hủy diệt, tuy Địch Thiếu Phong và Bạch Tiểu Na đã là người tiến hóa cấp hai cường đại nhưng đều cảm giác được khí tức nguy hiểm từ đốm lửa nhỏ màu tím đó toát ra.



"Tần tiên sinh, năng lực của anh là Lửa sao? Nhưng tại sao lại có màu sắc kỳ lạ như vậy không giống với những người tiến hóa khác có năng lực Lửa trong căn cứ. . . " Nhóm ba người Hứa Khai càng nhìn lâu về phía đốm lửa tím càng cảm thấy áp bách khó thở. Hứa Khai cất lời hỏi Tần Vũ. Năng lực Lửa cấp ba đúng là cực kỳ đáng sợ!



Tần Vũ búng ngón tay một cái, đốm lửa tím kia bắn về phía đám bầy nhầy của con thi thú đại bàng, ngọn lửa tím lan nhanh bao trùm lấy toàn bộ phần thi thể, sau vài giây, trên mặt đất ngoài một lớp tro tàn, chỉ còn lại một khối năng lượng tiến hóa lấp lánh như pha lê.



Thấy vậy, Địch Thiếu Phong trợn to mắt: "Làm người mà sống như vậy là quá tệ! Sao trước đó anh Tần không giúp tôi, đốt thi thể to lớn của con tê giác một sừng đó, hại tôi đến giờ vẫn còn bốc mùi!"



Ngàn năm một thủa, Tần Vũ nhún vai, đáp lại Địch Thiếu Phong bằng một lời trêu chọc: "Tôi lúc ấy bị bộ dáng anh tuấn tiêu sái, đã đẹp trai lại thêm nam tính chết người làm cho giật mình, nên đã quên mất!"



Tần Tiểu Vũ ôm bụng cười khúc khích, đến Bạch Tiểu Na còn phải che miệng cười duyên, và Địch Thiếu Phong có vẻ mặt khó coi đến cực điểm, giờ anh ta mới phát hiện ra rằng tim của Tần Vũ cũng đen lắm chứ chẳng vừa.



Nhặt lên khối năng lượng tiến hóa trên mặt đất, mọi người tiếp tục tiến về phía trước, lúc này, người đàn ông trung niên có bộ râu quai nón, Tiền Lập Tân bỗng tiến lại gần hỏi Tần Vũ về câu hỏi lúc trước của Hứa Khai mà Tần Vũ chưa trả lời: “Tần tiên sinh, tại sao ngọn lửa của ngài lại có màu tím?"



Lần này thì Tần Vũ đáp: "Không có gì đặc biệt, năng lực Lửa tiến hóa lên cấp, ngọn lửa sẽ có biến hóa thay đổi màu sắc."



"Thì ra là thế!" Tiền Lập Tân chợt nhận ra rằng có khá nhiều người tiến hóa có năng lực Lửa ở căn cứ, nhưng tất cả đều mới chỉ là người tiến hóa cấp một.



Nhóm người đi tiếp khoảng hai tiếng đồng hồ, chung quanh thực vật biến dị xuất hiện ngày càng nhiều, Địch Thiếu Phong lên tiếng nhắc nhở: "Mọi người cẩn thận, chúng ta đã tới gần bên rìa của vùng đồng bằng chôn xương, khả năng sẽ có biến dị thực vật tấn công."



“Á!”



Lời vừa dứt, Khổng Vĩ hét toáng lên một tiếng, bởi vì một sợi dây leo màu đỏ như một con rắn đã quấn lên bắp chân của anh, từ trên thân dây leo mọc ra rất nhiều cái miệng nhỏ với những chiếc răng nhỏ xíu, đang muốn cắn xuống. Ngay lúc đó Đạo Diệc đứng ở bên cạnh, đã kẹp một lá bùa Đấu Chuyển Di Tinh đang phát sáng màu vàng trên hai ngón tay, rồi ném nó về phía Khổng Vĩ, lá bùa biến thành một dải ánh sáng màu vàng bao bọc lấy thân thể của Khổng Vĩ, Khổng Vĩ biến mất và không lâu sau xuất hiện cách vị trí cũ khoảng ba mét. Tại vị trí cũ nhành dây leo đã bị cắt nhỏ thành nhiều đoạn rơi đầy trên mặt đất.



Tần Tiểu Vũ với thanh kiếm trong tay chính là người đã băm nhỏ nhành dây leo biến dị, cô ấy chống nạnh không vui nói: "Đàn ông đàn ang gì mà lại đi sợ nhành dây leo biến dị bé xíu, sau có hoảng sợ cũng nhớ kêu nhỏ giọng một chút được không, đừng kéo thêm nguy hiểm cho mọi người."



“Thật… thật lòng xin lỗi.” Khổng Vĩ tính tình rụt rè, vẫn còn sợ hãi, đỏ mặt xấu hổ xin lỗi.



Từng mảnh thực vật sống thành quẩn thể xếp rải rác ở trước mặt nhóm người, rất nhiều trong số đó là biến dị thực vật, loài biến dị thực vật có mắt thì mở to hai mắt nhìn về nhóm người như đang nhìn thức ăn di động…
Bạn cần đăng nhập để bình luận