Bá Chủ Mạt Thế

Chương 157: Dùng bữa

Chương 157: Dùng bữa!

Quần áo trên người của những cô gái trẻ này đều cũ kỹ và nhàu nát, tóc tai bù xù, không cùng đẳng cấp với một cô gái trẻ trung xinh đẹp đầy sức sống như Tần Tiểu Vũ, chẳng trách Cố Dũng, Thẩm Chung và Đào Dã đều bị tinh trùng xộc thẳng lên não.



Đoàn người tiến vào căn cứ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, trên đường vào sâu trong căn cứ có nhiều người đã cất lời chào đón với Kim Trạch Thiên, Chu Cường, Tôn Bằng, rõ ràng là mọi người ở đây đều rất tôn trọng ba người bọn họ.



Kim Trạch Thiên nói: "Vừa rồi chúng tôi hái được một ít quả rượu vang, sẽ mời hai người mới tới nếm thử, Lão Chu và Lão Tôn đã lâu không gặp, cùng dùng bữa chứ."



"Được." Tần Vũ suy nghĩ một chút cũng không từ chối, Kim Trạch Thiên rõ ràng là đang bày tỏ thiện ý với anh, hoặc nói là lấy lòng, Tần Vũ không cần thiết phải ra vẻ lạnh lùng làm cao, dù sao đây cũng là lãnh địa của bọn họ.



Trong căn cứ có rất nhiều người đang chia nhóm ra làm việc, có người thì củng cố hàng rào phòng thủ căn cứ, có người lại đẽo gỗ thành những vũ khí lao, giáo, côn… và có những người đang đào hố đặt bẫy bên ngoài trại, trong bẫy có chôn những cọc gỗ to, nhọn và rải đá dăm.



Thấy ánh mắt tò mò, hiếu kỳ của Tần Tiểu Vũ nhìn vào những chiếc bẫy, Chu Cường mỉm cười và nói: "Thường xuyên có ‘Tử thú’ tấn công căn cứ, vì vậy việc đặt bẫy bên ngoài là cần thiết."



"Tử thú? Đó là quái vật gì?" Tần Tiểu Vũ tò mò hỏi.



Chu Cường giải thích: "Đó là những quái vật rất kỳ lạ. Chúng có chút giống với biến dị thú, nhưng lại không có sinh mệnh. Chỉ số thông minh của chúng cũng rất thấp, vả lại cũng hơi giống thây ma."



"Ồ, là thi thú!" Tần Tiểu Vũ giật mình.



Quái vật được gọi là thi thú, là quái vật bị thây ma cắn sau đó lây nhiễm vi-rút, chúng nó là sự kết hợp giữa thây ma cùng biến dị thú, cho nên gọi là thi thú. Còn một dạng biến đổi khác thành thi thú, là do một loại động vật đã chết sau đó mới biến đổi thành thi thú, hoặc là trực tiếp bị virus lây nhiễm và chiếm quyền kiểm soát thân thể giống với thây ma. So với biến dị thú thì thi thú có ưu thế hơn, mang đặc tính của thây ma không cần ăn uống cũng có thể sống sót, tiến hóa về sau sẽ dần khôi phục lại trí tuệ.



Khi còn ở Thịnh Cảnh Thành, Tần Tiểu Vũ và Tần Vũ đã từng gặp một con Thi Long cấp chúa tể mạnh mẽ. (Chương 35)



"Thi thú? tôi không rõ, nhưng nơi này lương thực và các sinh vật sống đều rất ít, thật sự rất khó sinh tồn." Chu Cường nói.



"Ở nơi này, ‘Tử thú’ là mối nguy hiểm chính sao? Không có thây ma?" Tần Vũ cũng chợt nảy sinh tò mò hỏi.



Mọi người nghe Tần Vũ hỏi, thì sắc mặt đều có thay đổi lớn.



Thấy vậy, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ có chút khó hiểu, bọn họ chỉ hỏi nơi này có thây ma hay không, vì sao đám người Chu Cường lại biến sắc như vậy?



Thấy hai người có biểu tình nghi hoặc, Tôn Bằng cười khổ nói: "Nơi này người sống sót rất ít, phỏng chừng cũng chỉ có chúng ta mà thôi, nếu có thể thoát ra khỏi khe nứt không gian và tới đây, đa số lại bị những biến dị thực vật đáng sợ cắn nuốt sạch cả máu thịt chỉ trơ lại xương trắng…"



"… Cho nên số lượng thây ma rất ít, tuy nhiên chúng tôi cũng đã từng gặp… " Tôn Bằng nói đên đây thì hơi sợ hãi, "Rất ít. . . nhưng lại mạnh đến đáng sợ!"



"Chuyện là hơn hai mươi ngày trước, lúc đó chúng tôi đang tổ chức săn giết một con thi thú cường đại, thì bắt gặp một nhóm những kẻ lạ mặt, bề ngoài nhìn rất giống con người, có tư duy, có thể trò chuyện, nhưng những kẻ này đều rất kỳ quái, lại muốn giết chết hết chúng tôi, và có khát vọng với máu thịt của con người. Chúng tôi quan sát kỹ hơn và suy đoán những kẻ này có vẻ giống với thây ma hơn…" Tôn Bằng hít một hơi thật sâu, kìm nén nỗi sợ và nói: " Sau cùng bọn chúng cũng có nói bản thân là Bất Tử tộc, là những thây ma tiến hóa đẳng cấp còn vượt xa con người về mọi mặt!"



"Quả nhiên..." Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ, Tuyệt Không hẳn là một con thây ma sinh ra trong tiểu thế giới huyết sắc này, lúc ấy nó có nói Bất Tử tộc có năm thành viên, nhưng theo lời của Tôn Bằng họ mới chỉ gặp bốn trong số năm thành viên, vậy thì thành viên vắng mặt khẳng định là Vương bí ẩn của Bất Tử tộc.



Tôn Bằng thở dài: "Bốn con thây ma tự xưng là Bất Tử tộc này quá mạnh, chúng tôi lúc đó có tổng cộng hơn bảy mươi người, đều là người tiến hóa, bốn con thây ma kia đánh tan đội hình của chúng tôi, cả đội phải bỏ chạy trối chết, nếu không phải là trong đội còn có hai cường giả, thực lực sâu không lường được, có khả năng toàn đội đã bị diệt."



"Vậy sao? Họ là ai?" Tần Vũ đối với hai cường giả này có chút tò mò có thể chống lại và chạy thoát khỏi bốn thành viên của Bất Tử tộc, thực lực của hai người này chắc chắn không tầm thường.



Tuyệt Không không hề yếu, thể chất của nó gấp năm mươi tám lần người bình thường lại có năng lực Không Gian, đó là khái niệm gì, giống như Tần Vũ giết ba tên Cố Dũng, Thẩm Chung, Đào Dã chỉ mất vài giây đồng hồ, loại bỏ hai cường giả kia ra ngoài thì việc diệt sạch một đám người tiến hóa yếu ớt bảy, tám mươi người với bốn thành viên Bất Tử tộc chắc chỉ mất khoảng vài phút đồng hồ là nhiều.



Lúc này, dưới sự dẫn đường của Chu Cường, Tôn Bằng và Kim Trạch Thiên, cả nhóm tiến vào một đại sảnh tương đối ‘xa hoa’ hơn những ngôi nhà xung quanh, ở giữa đại sảnh là một cái bàn lớn, có thể ngồi được hơn mười hai người.



Mọi người lần lượt ngồi xuống, những người có thể ngồi đều không phải người bình thường, có Lý Nguy, Lục Vân, Cú Ma, Lâm Phong, Dương Cảnh Lăng, Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, Đạo Diệc, Chu Cường, Tôn Bằng, và Kim Trạch Thiên hiển nhiên là có, bữa ăn này là do y mời.



“Đi mời hai người họ qua dùng bữa, còn nữa, gọi thêm cả Lãnh tiên sinh tới.” Kim Trạch Thiên sai một người thuộc hạ đi mời thêm người, sau đó cười, nói với Tần Vũ, “Hai người sắp đến có lẽ là người mạnh nhất trong căn cứ và rất nhanh chúng ta sẽ gặp mặt họ."



Không bao lâu sau, từ bên ngoài truyền đến một tràng cười to: "Ha ha, chào các vị thủ lĩnh, đều khỏe chứ, thật là tốt bụng nha mỗi lần có đồ ngon đều không quên gọi người đẹp trai như tôi, làm sáng cả bàn ăn, lại thêm ngon miệng nữa."



Nghe được thanh âm này, trong lòng của Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều sững sờ, Tần Tiểu Vũ vội nói: "Giọng nói này. . . cả cách nói chuyện khùng khùng… Tại sao lại giống đến vậy..."



“Lộp cộp! ... ” có tiếng bước chân của ba người đang tiến vào trong đại sảnh, sau khi nhìn rõ mặt hai trong ba người vừa vào đại sảnh, khuôn mặt của Tần Vũ không có biểu cảm gì, nhưng còn Tần Tiểu Vũ thì lại vui mừng lập tức đứng dậy, nói to: "Là anh sao! Địch Thiếu Phong, lại còn Tiểu Na nữa!"



Vâng, không phải ai xa lạ, là hai người quen của Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, một đôi thìa vàng! Địch Thiếu Phong và Bạch Tiểu Na!



Địch Thiếu Phong mặc một bộ quần áo thể thao khá rộng rãi, thần sắc mười phần lười biếng, nhưng khi vừa nhìn thấy Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, lập tức trừng lớn hai mắt: "Anh Tần, chị gái xinh đẹp, phải hai người không?"



“Ha ha, thật đúng là chuyện đời khó lường, không hẹn mà lại gặp, quá may mắn!” Địch Thiếu Phong vội vàng chạy tới, Tần Vũ tỏ ý chào và gật đầu với anh ta, trong lòng anh cũng có chút vui vẻ, không nghĩ tới lại gặp được người quen ở chỗ này.



Bạch Tiểu Na cũng đi tới, ánh mắt chỉ hơi lưu lại một chút trên người Tần Vũ, sau đó lập tức hướng mắt nhìn về phía Tần Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, chúng ta lại gặp mặt, bạn ngồi chung với mình chứ."



"Ừ!" Tần Tiểu Vũ rất phấn khích, cô ấy là bạn đồng học với Bạch Tiểu Na trước khi tận thế ập đến, và họ đã từng rất thân thiết trong một khoảng thời gian ngắn sau tận thế. Khi đó Bạch Tiểu Na đã từ chối lời mời gia nhập nhóm của Tần Vũ và tự rời đi một mình. Sau lời tạm biệt, tưởng như không còn cơ hội gặp lại, nhưng không ngờ mới không bao lâu lại có thể gặp nhau ở tiểu thế giới xa lạ này.



Tần Tiểu Vũ đến bên và ôm chầm lấy Bạch Tiểu Na, Bạch Tiểu Na không kịp thích ứng, sắc mặt thoáng gợn đỏ: "Tiểu Vũ, nơi này còn nhiều người. . . "



Tần Tiểu Vũ lúc này mới chịu buông Bạch Tiểu Na, Địch Thiếu Phong cười tươi rói, đi tới xoa xoa hai tay vào nhau: "Chị! Chị ơi... ôm em nữa... em cũng muốn ôm… "



"Lăn đi! Cho một trận giờ!" Tần Tiểu Vũ đanh đá, chanh chua quát to.



"Hóa ra... Mọi người biết nhau... sao?" Tôn Bằng ngỡ ngàng hỏi.



"Ha ha, đương nhiên là biết rồi! Từng là chiến hữu kề vai sát cánh nữa nhớ! Không có anh Tần cứu mạng sao tôi còn sống sờ sờ thế này! Ân nhân đó!" Địch Thiếu Phong vừa cười vừa nói, chuyện đối mặt với biển thây ma bên ngoài nhà kho bỏ hoang, nếu không phải có Tần Vũ tiêu diệt con thây ma cấp hai khổng lồ, có lẽ anh đã bị nó nuốt vào bụng, như vậy, cho dù có năng lực Thân Thể Bất Tử thuộc hệ Dị Hóa, anh cũng sẽ phải chết.

<< Lượt mở chương ít quá, trái tim dịch giả buốt lạnh. Bạn nào đọc truyện cảm thấy dịch giả có tâm, nhớ donate, đánh giá 05 sao, để lại bình luận để sưởi ấm lòng dịch giả thêm chút ít… giúp dịch giả ăn mì qua bữa cầm hơi. Làm ơn! >>
Bạn cần đăng nhập để bình luận